Forum 10A1 Lý Thái Tổ School
Forum 10A1 Lý Thái Tổ School
Forum 10A1 Lý Thái Tổ School
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Forum 10A1 Lý Thái Tổ School


 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........

Go down 
4 posters
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3
Tác giảThông điệp
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeSat Apr 02, 2011 10:35 pm

First topic message reminder :

nha cau chuyen hay hay lam do'''''kung` doc va` cm nha....hjhjhj


Được sửa bởi phapsu_alice ngày Wed Apr 06, 2011 4:56 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down

Tác giảThông điệp
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 12:10 pm

Ra khỏi sân bay Nội Bài, tôi tức tốc tới điểm hẹn. Khách sạn C.C. nơi thằng anh họ tôi cùng một đoàn khách du lịch Trung Quốc đang nghỉ ngơi sau chặng đuờng dài. Ngày xưa tôi và thằng anh họ học chung lớp và cũng thường ngồi chung bàn. Hắn nghịch ngợm và phá nhất lớp. Học xong phổ thông, hắn không vào đại học mà theo gia đình lên cửa khẩu Móng Cái làm ăn. Ở đó, gia đình hắn có một công ty du lịch và mấy chiếc xe khách. Hắn phải “ôm” một chiếc, chuyên đưa rước khách Trung Quốc vào tham quan nội địa. Còn tôi, lang bạt vào tận Sài Gòn để kiếm sống. Nói chung, hai thằng tôi rất hợp. Sau bao năm gặp lại, hắn không mấy thay đổi, vẫn để đầu húi cua và ăn mặc bụi bụi, đúng kiểu dân tài xế. Sau vài câu chuyện sôi nổi và nốc cạn mấy ly bia, chúng tôi kéo nhau lên khách sạn, lăn ra ngủ.
Sáng hôm sau, đoàn khách du lịch lại tiếp tục chặng đường nữa trong tour du lịch của mình, chặng Hà Nội - Hạ Long. Kể từ chặng này, đoàn có thêm một vị khách mới là tôi, một kẻ vừa chân ướt chân ráo từ Sài Gòn ra, nhân tiện du lịch một chuyến để giải toả stress, sau đó sẽ về thăm quê vài ngày trước khi trở lại Sài Gòn, tiếp tục lao đầu vào công việc như một cái máy để kiếm sống…
Thằng anh họ của tôi lại tiếp tục ôm vô lăng, chăm chú điều khiển chiếc xe khách dài ngoằng. Trông khuôn mặt hắn lúc này có phần già hơn mọi khi một chút. Mặc kệ hắn với công việc của mình, tôi chui xuống chiếc ghế duy nhất còn trống ở phía cuối xe, ngồi chung với những vị khách xa lạ. Cạnh tôi là một cô gái khá trẻ khá xinh sắn. Nhìn cô, tôi đoán khoảng ngoài hai nươi tuổi một chút. Hết nhìn bên này, cô lại nhìn sang bên kia cửa kính vẻ tò mò. Thỉnh thoảng, cô lại thốt lên vài câu trước những gì đang nhìn thấy. “Cô thấy đất nước chúng tôi thế nào?”- Tôi hỏi bằng tiếng Phổ thông… Cô gái khẽ mỉm cười: “Anh cũng biết nói tiếng Hoa à?”. “Tôi biết nói chút ít!”- Tôi gật đầu. Cô gái tỏ ra vui vẻ hơn và cũng khá bạo dạn. Chúng tôi làm quen được ngay trong những phút giây đầu tiên ấy. Cô tên Vương Huệ, ở tận tỉnh Hồ Bắc. Những câu chuyện tiếp theo của chúng tôi thật rôm rả…
Thằng anh họ tôi bỗng nhồi phanh khiến chiếc xe giảm tốc độ đột ngột. Mọi người đổ nhúi nhụi vào nhau. Cô gái cũng đổ dúi về phía trước. Thằng anh họ tôi thò đầu ra ngoài, chửi toẹt vào mặt một tên choai choai chạy xe máy đang long nhong phía trước. Mặc kệ, chiếc xe vẫn lượn lờ phía trước như thách thức. Thằng anh họ tôi càng điên máu, hắn lại thò đầu, bật chửi một cách tục tĩu… Cũng may, những hành khách và cô gái xinh xinh đang ngồi cạnh tôi không biết tiếng Việt.
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 12:11 pm

Gần trưa thì tới Hạ Long. Chiếc xe dừng lại ở bến tàu. Mọi người bước xuống xe, theo hướng dẫn viên xuống một con tàu khách để đi thăm vịnh. Tôi dẫn Vương Huệ tới chiếc cầu thang phía sau. Cả hai leo lên đỉnh nóc con tàu, thả tầm nhìn ra biển. Vương Huệ luôn miệng xuýt xoa rồi đưa máy ảnh lên bấm lia lịa. Còn tôi lúc này, đóng vai trò một hướng dẫn viên đặc biệt. Chút vốn tiếng Hoa của tôi không nhiều nhưng cũng đủ để Vương Huệ thích thú và hài lòng. Điểm đến đầu tiên của chuyến đi thăm vịnh là động Thiên Cung. Lúc này, Vương Huệ cũng đã bạo dạn sóng đôi cùng tôi bước lên từng bậc thang một. Lên đến cửa hang, cô thở ào một cái, nở một nụ cười tỏ ra không có gì mệt mỏi. Đứng phóng tầm mắt về phía đất liền một lúc rồi chúng tôi chui vào trong động. Càng xuống sâu, hang càng tối và ngột ngạt. Mồ hôi đổ thấm ướt hai vai áo chúng tôi. Trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo của những chiếc đèn điện, Vương Huệ nheo mắt ngắm nhìn những hình thù vừa đẹp vừa kỳ quái được tạo nên bởi những nhũ đá rồi gật đầu khen đẹp…
Vòng qua hang Đầu Gỗ đầy Dơi, chúng tôi chui ra ngoài thật nhanh và ngửa cổ hít lấy hít để những luồng không khí dễ chịu vào buồng phổi của mình…
Lại thả chân xuống từng bậc thang bằng đá, chúng tôi thong thả xuống tàu. Mười phút sau, con tàu lại rời đảo, tiếp tục cuộc hành trình. Tôi và Vương Huệ lại leo lên nóc tàu ngắm nhìn biển. Điểm đến tiếp theo là hòn Chọi. Nó đã hiện ra trước mặt chúng tôi. Vương Huệ bỗng cúi xuống nói líu lô với ai đó đang đứng trước mũi con tàu rồi chỉ vào hòn Chọi. Rồi cô đưa máy ảnh cho tôi chụp giùm. Cũng may cho Vương Huệ, con mắt thẩm mỹ của tôi cũng không đến nỗi nào. Xong, tôi cũng đưa máy hình của tôi lên, căn vài bức thật đẹp. Tàu chạy qua hòn Chọi, Vương Huệ còn ngoái cổ nhìn lại một lúc lâu. Tới những hòn khác, tôi lại bô bô như thể mình đã nắm quá rõ về chúng. Một vài du khách bỗng nổi hứng leo lên nóc tàu, nơi tôi và Vương Huệ đang đứng. Họ líu ríu trò chuyện với cô khiến những câu chuyện của chúng tôi bị gián đoạn. Thêm một vài người nữa leo lên. Họ giành mất Vương Huệ khiến tôi cảm thấy lẻ loi mất vài phút…
Chiều. Con tàu đưa chúng tôi trở lại bờ sau mấy tiếng vòng vo quanh vịnh. Các du khách đã mệt nhoài. Thằng anh họ tôi lại leo lên xe, đưa mọi người về khách sạn. Hắn có vẻ thán phục khi tôi đã thân quen được với cô gái trẻ đẹp nhất đoàn.
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 12:11 pm

Khách sạn, nơi đoàn khách nghỉ ngơi nằm ngang lưng chừng đồi. Từ đây nhìn ra biển, bao quát được gần hết quang cảnh của vịnh.
Tôi lại cùng Vương Huệ rời khách sạn đi xuống bãi biển. Cô tinh nghịch chạy sát xuống mép nước. Cô nói nhỏ với tôi rằng cô rất yêu biển. Đôi mắt trong veo của cô thật đẹp và cuốn hút một cách lạ lùng. Tôi cứ ngỡ rằng mình đã gặp được ánh mắt này ở đâu đó một lần rồi thì phải!…
Sập tối. Chúng tôi mới trở về khách sạn để ăn tối.
Đêm. Đúng dịp trăng tròn. Tôi và Vương Huệ leo lên tầng cao nhất của khách sạn, phóng tầm nhìn xuống phía bến phà Bãi Cháy đang rộn rịp người qua lại. Xong, lại thả tầm nhìn ra biển. Vầng trăng đã nhô lên đỉnh núi Bài Thơ. Cũng như buổi chiều, chúng tôi lại trò chuyện một cách tự nhiên như một đôi bạn đã thân nhau từ lâu. Thỉnh thoảng, tiếng cười của chúng tôi lại hoà vào nhau rồi tan theo những luồng gió biển…
Trước mặt chúng tôi, biển vẫn lóng lánh những ánh trăng vàng. Và đêm nay sẽ thật khó quên. Vương Huệ đứng sát cạnh bên tôi. Lần đầu, tôi đứng ngắm trăng cạnh một cô gái trẻ ngoại quốc khá dễ thương. Cũng vui vui và hồi hộp lắm! - “Anh đã từng đến Trung Quốc chưa?” - Cô hỏi. Tôi bèn lắc đầu và hứa với Vương Huệ, nhất định, tôi sẽ đi thăm Trung Quốc vào một dịp gần nhất! Và nếu có thể, tôi sẽ đi du lịch Hồ Bắc, sẽ gặp lại cô ở Hồ Bắc! Cô mỉm cười không tin rằng tôi nói thật…
… Đêm đã khuya lắm thì phải. Những làn gió từ phía biển thổi vào mát lạnh. Chúng tôi vẫn chưa muốn chia tay. Có một cái gì đó đang làm cho hai chúng tôi lưu luyến thực sự!…
Sáng hôm sau. Khi mặt trời vừa nhô lên khỏi những dãy đảo ngoài vịnh, chúng tôi lại lên xe, tiếp tục cuộc hành trình về Móng Cái. Thằng anh họ của tôi lại loay hoay với chiếc vô lăng của mình. Những du khách hình như còn thiếu ngủ, họ ngả người, ngủ gà ngủ gật… Có lẽ, chỉ có tôi và Vương Huệ không cảm thấy buồn ngủ. Mặc dù đêm qua chúng tôi thức rất khuya.
Đường về Móng Cái hẹp và lắm đèo dốc. Thằng anh họ tôi khá vất vả khi phải liên tục điều khiển chiếc xe cua qua, vòng lại. Thỉnh thoảng tới đoạn đường thẳng, hắn lại thả lỏng vô lăng, liếc nhìn trộm tôi và Vương Huệ qua chiếc gương phản như có ý nói: “Chúng mày cứ tranh thủ trò chuyện đi! Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi, mỗi đứa phải về một nơi. Tha hồ mà… nhớ, mà tiếc!”- Quả thật, chúng tôi cũng đang nghĩ tới những giây phút ấy. Cuộc hành trình và cuộc gặp gỡ của chúng tôi thật quá ngắn ngủi.
Vương Huệ lại tò mò nhìn ra ngoài khi xe chạy ngang một nhóm người dân tộc với những trang phục lạ mắt. Cô đưa máy ảnh, bấm bừa một kiểu rồi ngoái cổ nhìn lại phía sau như còn nuối tiếc những hình ảnh cô vừa quan sát được…
Trưa. Đoàn về tới cửa khẩu Móng Cái. Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, những du khách có vẻ quyến luyến khi chuổn bị rời khỏi Việt Nam . Vương Huệ cũng vậy. Tranh thủ vài phút giây còn lại, chúng tôi trao đổi địa chỉ cho nhau. Cô đưa tay ra cho tôi bắt rồi bật cái ô màu trắng, che những hạt nắng nhẹ trên đầu. Tôi liền đưa máy ảnh lên chụp. Tấm ảnh này, tôi sẽ giữ mãi làm kỷ niệm. Một cô gái Hồ Bắc với nụ cười duyên dáng dưới chiếc tán ô màu trắng trong một buổi trưa hè nắng nhẹ…
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 12:11 pm

Đoàn khách đã chuổn bị qua cửa khẩu, Vương Huệ quay người lại, vẫy tay chào. Tôi cũng chào lại và một cảm giác buồn man mác khẽ thoảng qua. Chẳng biết rồi đây chúng tôi có còn gặp lại? Đứng nhìn theo đoàn khách đi xa dần… đến khi họ sang tới bên kia cửa khẩu và bóng dáng Vương Huệ biến mất, tôi mới chịu thôi.
“Về! Về nhà tao làm một giấc. Chiều mày còn phải đi Trà Cổ nữa đấy!” - Thằng anh họ tôi hối thúc. Rồi hắn chép miệng: “Thế là nàng đi mất rồi! Biết đến kiếp nào mới gặp lại?” - Tất nhiên, chỉ có mình tôi quyến luyến với Vương Huệ. Còn hắn, lúc nào cũng khô như củi gỗ vậy! Tôi lại cảm thấy lòng mình trống trải như vừa đánh mất một cái gì đó. Một cảm giác man mác buồn khẽ thoảng qua trong tôi khi nghĩ đến cảnh chiều nay phải đi Trà Cổ… một mình.
Mặc kệ thằng anh họ với những lời trêu ghẹo của hắn. Tôi lẩm nhẩm đọc bài thơ tình “Gửi phương xa” của Lý Bạch cho hắn nghe và bỗng cảm thấy bài thơ hay hay một cách lạ lùng…
“Mày, quả là một kẻ… đa tình!” - Thằng anh họ tôi khẳng định sau khi nghe tôi đọc xong bài thơ.
Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh và mỉm cười…
Nắng vẫn nhẹ nhàng đổ xuống mảnh đất vùng biên, nơi tôi vừa mới đến… - Móng Cái. Tháng 8 - 2003.
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 4:28 pm

Cô gái bán những chiếc ô màu đỏ
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 4:28 pm

Tôi rê ngón tay trên những mảnh gỗ của cánh cửa đang có dấu hiệu mục nát. Bụi bám vào lớp da chai sậm tạo ra một màng màu nâu xỉn. Từng mảng gỗ bên nhau, tạo nên dáng dấp cổ kính cho những ngôi nhà trong khu phố.
Con đường đá lạnh lẽo vắng bóng người. Những đôi giày vải bước nhẹ trên đường nghe như những va chạm nhỏ đến từng mi-li-mét. Gió buổi bình minh thổi vồn vã, không lạnh nhưng mải miết, buồn thiu. Thời khắc của sự cô tịch. Tiếng chuông chùa có ngân dài cũng chỉ là biến dạng của sự cô tịch ở phố. Gã sư trẻ cứ ra rồi lại vào cổng chùa. Điệu bộ thập thò của gã chẳng thể làm ai tin rằng gã đã phủi sạch bụi trần, nương nhờ cửa Phật để trọn đời tìm chánh quả. Người đi chùa bảo, gã có đôi mắt của kẻ đa tình. Tôn giáo hôm nay, đôi khi cũng ẩn chứa ít nhiều tai tiếng. Tiếng chổi tre lao xao dưới những hàng cây đang mùa rụng lá cũng chỉ là thứ âm thanh mờ nhạt, chẳng gợn nên chất hỗn tạp, sống động của cuộc sống.
Tôi đến Trung Quốc trong một chuyến công tác dài. Công việc ở viện khiến tôi phải có những chuyến đi xa dài và liên tục. Đôi lúc thật thú vị nhưng đôi lúc cũng thật nhàm chán.
Tôi thuê nhà trọ của bà Đồng, từng là một chiến sĩ cộng sản kiên trung trong thời nội chiến. Bà sống nhờ vào tiền trợ cấp của Chính phủ Trung Quốc và tiền trọ của những người khách eo hẹp như tôi. Bức tường nhà ngoài treo bức ảnh bà mặc quân phục ngồi đánh ghi-ta bên bãi cỏ lau cùng một nữ đồng đội. Bà luôn thích những khoảnh khắc bình dị, lãng mạn thời thanh xuân. Bà có thói quen mở cửa sổ vào mỗi buổi sáng, rồi uống một ly sữa và vá áo cho những trẻ nghèo trong phố. Bà thích nói chuyện với khách trọ về tư tưởng Mao Trạch Đông, về đảng Cộng sản, Tôn Dật Tiên, cách mạng văn hóa và nội chiến… Có những người chăm chú nghe, có người cho rằng bà đã quá bị ám ảnh về một quá khứ sâu đậm, nên tằng hắng và tháo lui. Quá khứ chiến tranh luôn khiến con người day dứt không nguôi…
Mỗi lúc ghi chép và gõ xong những thứ cần cho công việc, tôi tắt laptop và bắc chiếc ghế mây, ngồi phía sau lưng bà để nghe bà vừa đưa mắt nhìn ra phố vừa kể chuyện. Bà Đồng hay khóc vào đoạn những đồng đội của bà hy sinh. Câu chuyện về người yêu của bà thường khiến bà dừng lại lâu nhất. Họ yêu nhau qua bao chiến dịch và hẹn ngày Trung Quốc thống nhất sẽ cùng đến một nơi nào đó, đám cưới và sinh con đẻ cái. Họ dự định sinh một đứa con đúng theo chính sách của chính phủ và đặt tên là Thống Nhất, với ý nghĩa mừng ngày Trung Quốc thống nhất, hoặc Đông Tiên là sự kết hợp hai tên tuổi lớn của lịch sử Trung Quốc: Mao Trạch Đông và Tôn Dật Tiên. Con của ông bà cũng sẽ là một người cộng sản…
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 4:29 pm

Tay chiếc áo bông dày cộm của bà đọng lại những váng nước mắt. Khi nắng rọi thẳng vào cánh cửa những tia dài thẳng vô tận, bà đóng cửa và kết thúc mục kể chuyện ngày xưa của mình. Tôi kéo ghế mây về chỗ cũ, sát bên bàn thờ tổ. Bà nói với tôi bằng tiếng Bắc Kinh, thứ tiếng phổ thông của Trung Quốc nên tôi dễ dàng nghe và trả lời bà một cách thoải mái.
- Hôm nay đồng chí trẻ sẽ đi đâu? Lại những ngôi nhà cổ hay những ngôi chùa có những nhà sư trẻ măng? Văn hóa chúng tôi có nhiều thứ để tìm tòi lắm anh bạn.
- Thưa bà, hôm nay tôi sẽ bắc ghế mây ra trước nhà và ngắm những cô gái bán ô. Bà cho tôi mạn phép chứ? - Vừa nói tôi vừa nhấp cốc trà bà pha đãi những khách trọ. Thật thích thú trước hương vị của tách trà, một loại trà bình dân nhưng đậm đà.
- Nếu đồng chí trẻ thích, và không cần trả thêm cho lão khoản tiền thuê mặt bằng nào cả. Nếu thích nữa, đồng chí trẻ có thể lấy chiếc xe đạp trong kho mà đạp đi đâu đó…
Tôi vỗ tay một cái to, tỏ vẻ tán đồng.
- Vâng, cảm ơn bà. Bà đúng là một người cộng sản, hết lòng vì một điều gì đó, không phải cho riêng mình - Tôi xoa xoa vai bà, thể hiện rằng mình không hề nói dối.
Đôi mắt bà ánh lên những nét rạng rỡ như những đóa mẫu đơn sáng ngời trong nắng. Những nếp nhăn trên mặt bà cũng bắt đầu giãn ra. Có vẻ bà rất thích người khác gọi bà là người cộng sản. Bà đúng là một người cộng sản chân chính…
Tôi tiếp tục bắc chiếc ghế mây ra trước mái hiên, lật qua lại một cách hờ hững tờ nhật báo Trung Quốc và đợi cô gái bán ô. Cô gái bán ô chẳng có liên quan gì với bài nghiên cứu của tôi nhưng một cảm giác mơ hồ nào đó vẫn khiến tôi đợi chờ. Cái lạnh vẫn lẽo đẽo len vào tay áo. Những mảng rêu áp vào sống lưng lạnh ngắt. Tôi đội chiếc mũ bê-rê mang theo, khiến người qua đường cứ tưởng tôi là gã Trung Quốc nhàn rỗi, vừa bị sa thải khỏi ủy ban hay sở nông nghiệp. Lại thêm một người Trung Quốc thất nghiệp. Họ chào tôi bằng những câu tiếng Trung Quốc thương mến, đậm nồng chất cộng đồng tuy có phần e ngại. Cái kiểu thương nhau của người Á Đông. Tôi đáp lại bằng một nụ cười tương tự và lời cảm ơn vô bờ bến.
Cô gái bán ô ở ngã ba đường đã bắt đầu bật những chiếc ô đầu tiên, những chiếc ô màu đỏ. Cô vẫn thắt hai bím tóc như những ngày trước, vẫn chiếc xe đạp màu xanh dương với chiếc yên xe có hình thù lạ. Một hình ảnh mẫu mực về những thôn nữ Trung Quốc. Chiếc áo may bằng thứ vải thô rẻ mạt, có thêu hình những bông hoa mẫu đơn. Những chiếc áo tàu mà bao cô gái Việt Nam một thời thi nhau đua đòi, không ngờ lại có thể mộc mạc như vậy.
Những chiếc ô còn lại cũng đã bật lên, thắm đỏ cả một góc đường. Cô gái này chỉ bán một loại ô màu đỏ. Tôi nhận ra điều này sau mấy ngày quan sát rỗi hơi. Người trong phố thỉnh thoảng lại bước ra, ngắm cô rồi bỏ đi. Cô gái vẫn ngồi tránh nắng phía trong hiên một ngôi nhà cổ. Chốc chốc, tiếng rao lại cất lên như một con sơn ca xa nhà đang khát nước. Tôi chẳng rõ một ngày cô bán được bao nhiêu chiếc ô, vì lúc này không phải là thời gian cao điểm của du lịch. Chỉ có những lữ khách hiếu kỳ mới thích thú với việc mua những chiếc ô kiểu cổ.
Tôi lấy máy ảnh ghi lại hình ảnh cô gái và những chiếc ô màu đỏ. Những bức ảnh bình dị nhất trong chuyến đi Trung Quốc dài ngày lần này. Tôi quyết định sẽ mua một chiếc ô màu đỏ của cô gái. Tôi kéo ghế sát cửa lớn và chậm rãi đi đến gần những chiếc ô màu đỏ.
- Này, cô gái Trung Hoa, tôi muốn mua một chiếc ô.
Cô gái ngưng thẫn thờ nhìn lên trời, nghiêng mặt về phía tôi, rồi đứng lên xốc các chiếc ô để tôi có thể nhìn rõ từng chiếc một. Bím tóc cô cứ lắc lư trong nắng.
- Ông lựa đi, hai lăm tệ - Cô gái không hề nhận ra tôi là người ngoại quốc.
- Cô gái, không bớt cho tôi được tệ nào à?
- Một tệ, nếu ông muốn.
Tôi trả cô hai lăm tệ và lấy một chiếc ô có thêu hình những cánh hoa mẫu đơn. Cô gái đếm tiền một cách tỉ mẩn nhưng nhanh lẹ và có vẻ khó hiểu:
- Sao ông vẫn trả đúng hai lăm tệ ?
- Tôi thích cái giá ban đầu vì nó thể hiện sự mong muốn của người bán. Tôi không muốn mặc cả với những cô gái đẹp.
Về tới nhà trọ, bà Đồng bảo tôi đã bị lừa. Cô gái bán ô có thể nói lảnh lót tiếng Anh để hét giá với những gã khách phương Tây đến mua ô để chỉ được ngắm cô. Tôi cũng chẳng lấy gì làm bất ngờ với điều đó, và vẫn nhìn cô gái với đôi mắt thuần khiết nhất.
Buổi trưa, khu phố cổ khá oi bức. Tiếng chuông chùa lại vọng lên, đanh lại giữa những làn khí nóng. Gã sư trẻ lại đi vào rồi trở ra. Gã đi đến gần những chiếc ô màu đỏ. Gã mân mê những chiếc ô, mắt vẫn không ngớt nhìn cô gái, một cái nhìn đầy nợ nần day dứt. Gã chỉ chực nói một điều gì đó. Cô gái bán ô né tránh ánh nhìn của gã.
Tôi e có những uẩn khúc trong mối quan hệ giữa gã và cô gái bán ô.
Phố vắng tanh. Những cây mẫu đơn cổ thụ Tứ Xuyên bắt đầu khẽ khàng rụng những chiếc lá đầu tiên trong nắng gió ban trưa. Ở Trung Quốc, chỉ có Tứ Xuyên mới có loại mẫu đơn cổ thụ. Còn những nơi khác, chỉ là những loại mẫu đơn họ thảo, nhỏ và mềm.
Tôi đạp xe giữa buổi trưa Trung Hoa buồn cô liêu. Tôi đuổi theo cô gái bán ô, như một hành động vô thức. Dáng cô hao gầy khuất dần dưới hàng cây đang đổ bóng lá xuống đường. Một hình ảnh mộc mạc, gợi trong lòng tôi những cảm giác mơ hồ xao xuyến. Dần dần, tôi đã bám sát nút sau cô. Những ngõ phố bàn cờ ở Trung Quốc khiến tôi không được rời mắt khỏi cô gái. Nếu không, tôi sẽ lạc mất cô trong lúc cô cua vào những ngõ phố chằng chịt. Chiếc cầu vòm bắc qua sông khá hẹp, xe đạp của tôi có vẻ chạm vào cô. Cô giật nảy người khi phát hiện ra có người đang lẽo đẽo bám theo.
Từng đợt gió tạt ngang, xoa dịu phần nào những oi nồng buổi ban trưa. Cô gái hãm thắng, tiếng rít kêu lên vang động. Cô tỏ ý khó chịu, có phần e ngại:
- Ông, tôi nhớ ông rồi. Chiếc ô ấy thật sự rẻ hơn số tiền mà tôi bán cho ông. Nó chỉ có mười hai tệ rưỡi, chỉ một nửa. Tôi sẽ trả lại cho ông. Ông đừng có vì mười hai tệ rưỡi mà định ám sát tôi, cảnh sát nhân dân sẽ tóm cổ ông đưa về đồn đấy. Họ là những người của công lý, họ sẽ bảo vệ dân lành…
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 4:29 pm

Cô gái vừa nói vừa nấc lên những tiếng ngắc ngứ. Có vẻ cô cũng có tình cảm sâu đậm với gã sư. Tôi xua tay, thỉnh thoảng nhìn đường để chạy xe, thỉnh thoảng lại nhìn sang cô:
- Không. Ý tôi không phải chạy theo cô để đòi mười hai tệ rưỡi. Tôi chỉ muốn hỏi cô…
Tôi chưa kịp nói hết câu, những trạng thái cảm xúc khiến tôi luôn gặp khó trong tư duy ngôn ngữ.
- Chắc anh lại muốn hỏi tôi về gã sư lúc nãy chứ gì?…
- Không. Tôi muốn hỏi cô về những ô màu đỏ. Những thứ vải đỏ chẳng hạn - Tôi cố nói to để lấn át cảm xúc mạnh của cô gái.
- Ông nói gì? Những chiếc ô của tôi à? Không bao giờ? Đó là nghề gia truyền. Xin lỗi tôi không giúp được ông rồi. Chỉ có mười hai tệ rưỡi mà ông đòi biết cả cách thức làm ô à? Đừng hòng… - Giọng cô mỗi lúc một lớn, theo những cảm xúc đang kiềm nén dữ dội trong lòng.
- Ông đừng hỏi nữa được không? - Cô gái hãm thắng xe đạp đột ngột, hét to. Tôi lỡ trớn phải dắt xe giật lùi lại - Ông cũng rảnh nhỉ, vậy thì đi xuống cánh đồng với tôi đi.
Cô gái nhìn tôi với ánh mắt đẫm buồn. Một cảm giác rạo rực lại cồn cào trong lòng. Tôi đồng ý, và hai chúng tôi cùng đạp xe chậm rãi trên con đường ngập bóng lá, đi về phía những cánh đồng lúa mạch đang chín vàng.
Đồng lúa mạch như được dát một lớp vàng, óng ánh trong nắng. Bờ đê rộng và ướt cỏ, đủ để cho chúng tôi sóng đôi. Gió đồng thổi, tóc cô gái bay lất phất, hai bím tóc đong đưa. Một khung cảnh lãng mạn hiếm hoi mà tôi có được trong chuyến công tác xa. Tim tôi đập mạnh, tựa hồ có một điều quyến luyến. Rồi chúng tôi dựng xe, vào ngồi dưới bóng cây ngô đồng giữa cánh đồng lúa mạch.
- Sao ông cứ bám riết lấy tôi thế? Con gái Trung Quốc còn nhiều người đẹp hơn tôi nhiều.
Cô gái cắt ngang ánh nhìn mơ hồ của tôi về phía những ngọn núi khuất sau cánh đồng. Tứ Xuyên luôn đẹp với cảnh sông núi. Vô tình, ánh mắt của tôi chạm khẽ vào ánh mắt của cô gái khiến tôi giật mình.
- Tôi là một nhà nghiên cứu văn hóa Trung Quốc. Cô và những chiếc ô đã cuốn hút tôi.
- Ông không phải người Trung Quốc sao? - Có vẻ cô gái muốn lãng đi.
- Sao cô biết?
- Tôi cảm giác, ông vừa nói chuyện vừa phải chuyển ngữ.
- Tôi là người Việt Nam. Tôi vẫn nhìn thấy cô mỗi ngày.
Tôi đứng lên, leo lên xe và đạp như điên loạn về phía thành phố. Chẳng hiểu tại sao tôi lại nói ra những câu chữ kỳ quái. Cô gái vẫn ngồi ngẩn ngơ giữa cánh đồng…
Hình ảnh của cô cùng những chiếc ô đỏ như choáng ngợp cả khoảng không vô hình…
***
Có lẽ, đây là chuyến công tác dài và buồn nhất. Tôi bỏ tay trong túi áo khoác, tản bộ dọc qua các căn nhà cổ như một kẻ tha hương. Tôi muốn viếng thăm những khu phố ven sông. Gánh tàu hũ của bà lão giờ này lại vang lên tiếng rao buồn. Không thể ngờ đôi vai gầy guộc của bà lại có thể vẫn chịu được gánh tàu hũ lâu dài qua tháng năm.
Tôi gọi một chén tàu hũ nóng. Vị gừng cay xè và nước đường ngọt lự. Bà thối cho tôi những đồng tiền xu. Tôi thích thú bỏ vào túi áo, nghe chúng va vào nhau leng keng. Bà lão tiếp tục gánh tàu hũ đi. Thỉnh thoảng, tôi thấy bà lại trở vai, nghiêng nghiêng. Bóng bà đổ dài theo vệt nắng chiều…
Trung Quốc trong mắt tôi, luôn cô liêu và thú vị.
Tôi về nhà trọ, ghi chép lại những gì đã tìm hiểu trong ngày, hoàn tất nội dung của chuyến công tác. Vừa dợm bước tới cửa, tôi thấy hai người đàn ông lạ đang nói chuyện với bà Đồng với dáng vẻ cần kíp. Tôi lùi lại, coi như mình chưa thấy gì. Một cảm giác bất an bao trùm trong tôi. Một lát sau, họ ra đi với dáng vẻ tất tả và tôi bước vào, một cách mau lẹ.
- Ai thế, thưa bà? - Tôi hỏi, làm ra vẻ bất ngờ.
- Họ bảo họ là công an Trung Quốc. Họ muốn kiểm tra khách trọ vì tình hình an ninh của khu phố đang hết sức phức tạp. Tôi xin lỗi, ngày mai đồng chí trẻ phải ở nhà cho họ đến kiểm tra. Đồng chí trẻ an tâm, đồng chí trẻ chẳng làm gì sai và lão cũng thế.
- Vâng, tôi sẽ ở nhà cùng bà.
Dù chẳng làm gì nhưng khi đối mặt với công an tôi vẫn thấy lành lạnh sống lưng. Tôi vào trong, lục lọi những thứ giấy tờ cần thiết của một người ngoại quốc, phòng hờ họ hỏi đến. Tôi muốn chứng minh mình là một người lưu trú hợp pháp tại đất nước này. Tôi cũng chuẩn bị một ít nhân dân tệ để dùng trong trường hợp họ có dấu hiệu đòi hỏi và làm khó dễ công việc của tôi, khoản tiền mà tôi có thể mua nhiều chiếc ô đỏ để làm quà khi về nước. Hy vọng, với tấm lòng cộng sản kiên trung của mình, bà Đồng sẽ giúp đỡ tôi. Dù gì, công an Trung Quốc cũng rất tôn trọng những nhà cách mạng, vì họ từng là những anh hùng của đất nước.
Tôi vẫn giữ thói quen vào mỗi buổi sáng cùng bà Đồng, như thể tôi là người ngụ cư ở khu phố. Tôi cố hỏi thêm bà vài điều để bớt căng thẳng:
- Bà biết họ muốn kiểm tra tôi về cái gì không? Ví dụ về ngày tôi đến, ngày tôi sẽ đi?
- Họ chỉ hỏi tôi, đồng chí trẻ đến đây làm gì, và tôi cho cậu thuê giá một ngày bao nhiêu tệ? - Bà hỏi thêm, với giọng nghi ngờ - Hay là đồng chí trẻ xâm nhập qua biên giới Trung Quốc trái phép?
- Không, không - Tôi xua tay liên tục - Tôi đến đây để nghiên cứu về văn hóa của Trung Quốc. Vậy thôi, xin bà bình tâm. Tôi sẽ chẳng làm gì ảnh hưởng đến cuộc sống tuổi già của bà.
Tôi móc trong túi ra các loại giấy tờ mang theo, gồm chứng minh thư, hộ chiếu, visa, thẻ hành nghề, giấy công vụ… Tất cả. Tôi cố chứng minh mình hợp pháp, được hải quan Trung Quốc và an ninh sân bay đóng dấu công nhận. Bà cũng nhướng mắt nhìn, không biểu hiện cảm xúc gì rõ nét.
Cốc trà bà pha đãi khách, tôi chẳng còn thấy ngon như mọi ngày. Nhưng tôi vẫn cố hớp vài ngụm để lấy lại sự bình thản và minh mẫn đầu óc. Gió buổi bình minh thổi lạnh buốt tay. Công an Trung Quốc cũng chẳng đụng đến tôi được. Họ có vẻ khó chịu thấy tôi đi khắp nơi, nói chuyện với công dân nước họ, phát những tờ điều tra xã hội học trong công chúng. Tất cả những việc tôi làm đều vì mục đích khoa học, không vì mục đích chính trị. Cuối cùng họ cũng sẽ hiểu. Tôi cũng chẳng lấy gì phiền não khi bị những người “phụng sự tổ quốc Trung Quốc, phụng sự nhân dân Trung Quốc” làm phiền. Coi như một kỷ niệm.
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 4:30 pm

***
Khói sương ban mai đang rũ xuống các ngách phố. Đường lạnh teo. Tôi đạp xe ra ngã ba, nhìn vào những ngõ phố bàn cờ, nơi những chiếc ô màu đỏ sẽ được bật lên thẫm sáng con đường. Tôi chờ cô gái. Cô đã biến mất kể từ buổi trưa cùng tôi ở cánh đồng lúa mạch.
Khi tôi về nhà trọ, bà Đồng luôn hiểu rõ tâm trạng những khách trọ của mình, bà hỏi thẳng vào tim gan tôi:
- Lại có chuyện gì khiến đồng chí trẻ u sầu à? Công an Trung Quốc lại cản trở công việc của đồng chí trẻ à?
- Không, công việc tôi vẫn suôn sẻ thưa bà. Gần như xong rồi, thưa bà.
- Hay là có chuyện gì xảy ra giữa đồng chí trẻ và cô gái bán ô? Từ ngày có đồng chí trẻ xuất hiện ở đây thì cô gái ấy biến mất.
Tôi ngượng nghịu:
- Không hề…
- Đôi mắt cậu đang lừa dối tôi.
Tôi chẳng buồn nói gì, xin lỗi bà và cáo lỗi để vào trong phòng trọ. Bà Đồng lắc đầu, cười hiền từ.
Tôi nhận được bức điện từ Việt Nam, điện của viện trưởng: “Sắp hết hạn thị thực rồi. Công việc xong rồi chứ? Cậu tranh thủ sắp xếp về nước. Vợ và con trai cậu đang mong”.
Tôi thu xếp đồ đạc, đặt vé và bay về Việt Nam trong một buổi chiều Tứ Xuyên đầy gió. Tôi còn nhiều thứ đang đợi chờ…
Cô gái bán những chiếc ô màu đỏ… Một vệt ký ức dài…


Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 4:42 pm

Truyện ngắn: Ký ức đánh rơi
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 4:43 pm

Trước khi biến mất, Khoa đẩy cho tôi mẩu giấy xé vội. Trên ấy là số điện thoại mới của gã. Gã cười tăm tối sau khi nhấp ngụm cà phê. Có gì đó lạnh toát chạy dọc sống lưng tôi.

- Tôi sẽ đi! Khi nào cần, hãy gọi cho tôi!

Tôi nhấp ngụm cà phê, mân mê mẩu giấy, vuốt những nếp gấp thật thẳng thớm. Vô nghĩa! Không rõ ràng những vệt cứa trong tim. Cảm xúc nhập nhằng bấn loạn khó gọi thành tên. Không tài nào đặt cho nó một tên gọi. Là buồn? Là nhớ? Là hụt hẫng hay trống vắng? Khoảng im lặng tưởng kéo dài bất tận. Tôi rơi tõm vào một hố thẳm nào đó, không thể tìm được phương hướng. Nhưng nhanh chóng, tôi định thần lại được.

Cuộc đời nào mà chẳng có những cuộc chia tay. Có gì là mãi mãi đâu ta ơi... Huống chi đây không phải là tình yêu.

Tôi hờ hững chúc vội vài câu, không hề hỏi Khoa sẽ đi đâu, làm gì.

Bấy giờ là mùa đông. Gió lạnh táp vào da thịt. Khoa khoác lên người tôi chiếc áo jean bạc thếch nồng mùi mồ hôi, trước khi vụt qua tôi trên chiếc xe Vespa cổ loang lổ tróc sơn.

Tôi và Khoa, mối quan hệ được hai đứa gán cho danh nghĩa bạn bè. Vì thế, việc Khoa biến mất không có gì phải buồn. Đó là quyết định của gã. Thành phố hơn tám triệu dân thiếu vắng một người cũng chẳng hề hấn gì. Xuất hiện và biến mất luôn là quy luật tất yếu của tất cả mọi thứ trên cõi đời. Nếu gã là "ai đó", hẳn mọi thứ sẽ khác đi. Đằng này, chỉ là Khoa. Chỉ là gã. Chỉ là thiếu vắng một người cùng ngồi cà phê vào những ngày thành phố trở gió. Có gì mà phải buồn. Tôi tự nhủ, ép mình vào lối tư duy AQ.
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 4:44 pm

Khoa gọi bồi bàn mang ra gói Caraven. Gã đốt thuốc, rít mạnh, nhả khói. Chúng tôi chơi trốn tìm đâu đó trong miên man suy nghĩ của riêng mình.

Tôi nhớ, sau buổi gặp trong chu kỳ những thứ bảy lãng đãng buồn hôm ấy, tôi không vội về nhà ngay mà lang thang qua vài con đường nhiều cây của trung tâm thành phố. Đi dạo dưới những hàng cây tĩnh lặng bao giờ cũng khiến người ta thư thái, dễ chịu hơn nhiều. Lá bàng xao xác dưới chân.

Mệt mỏi trên những con đường cô độc, tôi dừng lại nhờ người bán tò he nặn con tò he mang gương mặt mình. Vài phút sau, trên tay tôi là khuôn mặt vô hồn lạnh lẽo. Đôi mắt màu bóng đêm u tối ngạo nghễ, nhìn tôi thách thức. Tôi nhếch miệng cười cảm ơn chiếu lệ. Rồi đi. Rồi tiếp tục hành trình đơn độc trong ý nghĩ trên đường. Quanh co thêm ở vài khúc cua với con tò he trong tay, tôi dừng lại chào thằng bé bán châu chấu làm bằng lá dừa, mua chín con. Số chín là số may mắn mà. Thằng bé mỉm cười hạnh phúc lẫn ngạc nhiên khi đưa những con châu chấu cho tôi. Thời bây giờ người ta không thích những thứ này cho lắm. Thảng hoặc chỉ là vài cô cậu lãng mạn nào đó muốn thưởng thức phong vị đồng quê.

Tôi chùng lòng khi nghĩ đến Khoa.

Những con châu chấu trên tay và khuôn mặt bụi bặm, lạnh lẽo vô hồn của Khoa hiện ra trong trí óc. Khoa thích sưu tầm những con châu chấu. Gã treo chúng trên vách, trên trần nhà hay để bất kỳ nơi nào. Có thể gã sẽ sơn phết cho những con châu chấu màu đỏ của máu, màu đen hoặc những vệt màu u ám xám xịt loang lổ kỳ quặc. Những con châu chấu bằng giấy, bằng lá dừa, bằng xương thịt đau đớn chung một số phận.

Tôi mở túi xách, lục tìm mẩu giấy Khoa đưa cho. Nó nằm đâu đó dưới đáy túi. Và ngay lúc ấy, tôi nghĩ mình định nghĩa được thứ cảm giác bên trong mình. Là nuối tiếc. Là hụt hẫng. Là muốn văng tục chửi hai gã thanh niên tóc nhuộm xanh đỏ vừa vụt qua mình với chiến lợi phẩm là chiếc túi màu xám trên tay.

Tôi thật sự mất Khoa từ hôm ấy. Khoa thật sự biến mất khỏi cuộc sống tôi tại ngã tư đèn xanh đỏ vào tối ấy.
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 4:44 pm

Không còn những thứ bảy lãng đãng buồn, ngồi chung chiếc ghế đôi ở quán cà phê quen, mặc kệ người ta nghĩ mình là hai kẻ yêu nhau. Không còn những buổi trò chuyện trong lặng im, là câu chuyện rối rắm bằng tín hiệu, ngôn ngữ của ánh mắt. Cửa sổ tâm hồn tố cáo sự hoang mang tận cùng không lối thoát của chủ nhân.

° ° °


Không còn những ngày thứ bảy trôi chầm chậm. Công ty nhộn nhịp khác thường và mệt mỏi chất chồng vào mỗi cuối tuần. Âm thanh của những đôi giày đen bóng loáng, những đôi guốc cao vang lên vội vã và mất hút trên những bậc thang. Sếp trẻ luôn muốn tất cả công việc phải hoàn thành vào ngày cuối tuần. Sang tuần mới, mọi thứ phải mới mẻ. Mới mẻ! Anh chị là người trẻ, phải hiểu điều đó! Sếp nhấn mạnh bằng giọng bề trên, đôi mắt sau cặp kính gọng vàng nhíu lại. Nhân viên ngoan ngoãn lắng nghe, hoặc giả vờ chăm chú lắng nghe. Chống đối chỉ tuyệt đối nằm trong ý nghĩ.

Tôi không chống đối, không mặn mà lắm với những gì sếp trẻ nói. Mặc! Cứ để y chứng tỏ quyền uy. Chỉ có điều, thoáng đôi khi tôi nghĩ đến lời nói của y. Và tôi, tôi cũng là một món nằm trong bộ sưu tập của y. Cuộc sống luôn đòi hỏi những sự mới mẻ. Văn thơ, âm nhạc, thời trang... Đâu đâu người ta cũng nói tới sự mới mẻ trong sáng tạo. Đương nhiên, cả con người cũng không nằm ngoài cuộc. Mỗi ngày thức dậy với nào quần áo mới, nào keo tóc, nào phấn son. Mà ta vẫn xưa cũ trong chính ta. Tuy nhiên, sếp trẻ không nhận ra điều ấy trong tôi. Tôi mang đến cho y cảm giác khác lạ. Thế là quá đủ. Có thể nó đến từ da thịt mát rượi, trắng hồng. Hay là từ tâm hồn phức tạp, không muốn thuộc về ai. Tôi không giống những đứa con gái phục tùng bên chân y, miệng rên rỉ "Nếu thiếu anh chắc em sẽ chết". Tôi đã từng mất đi thương yêu, và tôi có chết đâu. Có lẽ bên cạnh những con búp bê xinh đẹp, y cần một người mang đến cho y cảm giác bất an.
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 4:45 pm

° ° °


Không còn những ngày thứ bảy trôi chầm chậm. Công ty nhộn nhịp khác thường và mệt mỏi chất chồng vào mỗi cuối tuần. Âm thanh của những đôi giày đen bóng loáng, những đôi guốc cao vang lên vội vã và mất hút trên những bậc thang. Sếp trẻ luôn muốn tất cả công việc phải hoàn thành vào ngày cuối tuần. Sang tuần mới, mọi thứ phải mới mẻ. Mới mẻ! Anh chị là người trẻ, phải hiểu điều đó! Sếp nhấn mạnh bằng giọng bề trên, đôi mắt sau cặp kính gọng vàng nhíu lại. Nhân viên ngoan ngoãn lắng nghe, hoặc giả vờ chăm chú lắng nghe. Chống đối chỉ tuyệt đối nằm trong ý nghĩ.

Tôi không chống đối, không mặn mà lắm với những gì sếp trẻ nói. Mặc! Cứ để y chứng tỏ quyền uy. Chỉ có điều, thoáng đôi khi tôi nghĩ đến lời nói của y. Và tôi, tôi cũng là một món nằm trong bộ sưu tập của y. Cuộc sống luôn đòi hỏi những sự mới mẻ. Văn thơ, âm nhạc, thời trang... Đâu đâu người ta cũng nói tới sự mới mẻ trong sáng tạo. Đương nhiên, cả con người cũng không nằm ngoài cuộc. Mỗi ngày thức dậy với nào quần áo mới, nào keo tóc, nào phấn son. Mà ta vẫn xưa cũ trong chính ta. Tuy nhiên, sếp trẻ không nhận ra điều ấy trong tôi. Tôi mang đến cho y cảm giác khác lạ. Thế là quá đủ. Có thể nó đến từ da thịt mát rượi, trắng hồng. Hay là từ tâm hồn phức tạp, không muốn thuộc về ai. Tôi không giống những đứa con gái phục tùng bên chân y, miệng rên rỉ "Nếu thiếu anh chắc em sẽ chết". Tôi đã từng mất đi thương yêu, và tôi có chết đâu. Có lẽ bên cạnh những con búp bê xinh đẹp, y cần một người mang đến cho y cảm giác bất an.

° ° °
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 4:46 pm

Cuộc gọi đến vào tối thứ bảy trong quy trình hằng tuần. Như thường lệ, tôi lại chen chúc vật vã trong đám kẹt xe ở ngã tư X. Tiếng chuông điện thoại đổ dồn cáu bẳn trong túi. Khi lôi nó ra được thì chuông điện thoại cũng vừa tắt. Cố thoát khỏi đám người lố nhố, tôi nhích từng vòng xe. Thoát ra được, tôi dừng xe trên vỉa hè bấm nút gọi lại.

Không có tiếng "Alô" như các cuộc gọi thông thường. Giọng nói bên kia đầu dây trách móc một cách yếu ớt.

- Tôi đã chờ em ba năm rồi. Không khi nào em thấy cần tôi sao?

Tôi định thần mất mấy mươi giây để nhận ra giọng nói của Khoa. Gã tiếp tục trách móc tôi bằng sự im lặng kéo dài. Lẽ ra tôi nên nói rõ sự thật rằng, chiều hôm đó, sau khi gặp gã, tôi đã bị giật mất túi xách. Vì thế số điện thoại của gã cũng biến mất. Nhưng tôi im lặng. Sự im lặng đã dần trở thành bản năng khiến không khí trở nên ngột ngạt. Chỉ còn nghe tiếng thở mệt nhọc qua điện thoại. Khoa kết thúc khoảng im lặng đáng sợ ấy. Gã lên tiếng:

- Ba năm qua em sống thế nào?

Sống như thế nào ư? Thì sống như mình không chết, không thể chết được, dù rất muốn. Mà để sống thì trước tiên phải ăn. Buổi sáng nuốt ổ bánh mì khô khốc vào dạ dày. Buổi trưa chen chúc trong quán bình dân, cố nuốt thứ cơm mà bụi đường trộn lẫn với rau, thịt, cá. Mỗi ngày cứ trôi qua như thế. Còn tinh thần? Ba năm ấy với em? Học điên cuồng. Bởi vắng anh và những thứ bảy. Ra trường, xin việc. Không kiếm nổi một gã trai lấp chỗ trống, dù chỉ để nói vài câu chuyện phiếm. Rồi đi làm. Cũng biết mưu mô, lừa lọc, tàn nhẫn với chính lương tâm mình. Kệ hết! Vì anh vẫn bảo lương tâm là thứ đáng mang cho chó gặm mà. Sống lương thiện mãi cũng chẳng được gì. Chi bằng, bằng mọi giá phải đạt được tham vọng. Bằng mọi giá phải thay đổi cuộc sống. Em đã trở thành trợ lý giám đốc với công việc của một thư ký riêng cần mẫn. Tất nhiên, em đã phải đánh đổi bằng cái giá tương đối chấp nhận được. Người ta vây quanh em xu nịnh và cả những lời xì xầm sau lưng. Mặc kệ tất cả. Cứ ngẩng cao đầu bước đi. Dây thần kinh xấu hổ đứt phựt từ lúc nào rồi. Anh hỏi vì sao em lại thay đổi đáng sợ như thế ư? Cuộc sống dạy em thế. Đơn giản là công ty em đang làm việc cũng là nơi cô ta làm việc. Anh hỏi cô nào ư? Là cô gái đã đến gặp em tại quán cà phê của chúng ta. Không uống nước, không nói câu xã giao thông thường nào. Cô ấy chỉ bảo em rằng hãy buông tha anh ấy ra. Anh ấy không thuộc về em. Em mãi mãi là con bé nhà quê ngốc nghếch. Em không hiểu là anh ấy chỉ xem em như món tráng miệng lạ trong bữa ăn ê hề thịt cá sao? Cô ấy nhìn em thương cảm. Lúc ấy tai em lùng bùng quá. Em có nghe gì nữa đâu. Cô ấy là người có học, nghe đâu đã học thạc sĩ, gia đình có truyền thống lâu đời. Vì thế, cách xúc phạm người khác cũng đầy nghệ thuật.

Sau hôm ấy, em nhanh chóng biến khỏi cuộc đời anh ấy. Anh được kéo vào lấp chỗ trống. Lang thang ở Uđon. Quán cà phê trang trí toàn màu trắng. Màu nguyên thủy, màu khởi nguồn cho mọi màu. Cửa sổ hướng ra những chung cư cao tầng. Anh không hỏi lý do. Những cuộc hẹn thứ bảy anh luôn đến sớm và sẵn sàng ngồi cả ngày cùng em. Đủ cho em bình tâm lại.

Ba năm, hơn một ngàn ngày phải không anh? Mỗi sáng thức dậy, em đã tập thói quen chạy đến gương nhoẻn cười với mình. Công ty không thiếu những cô gái trẻ đẹp luôn chờ thế vị trí em. Không được để sếp trẻ thấy mình mệt mỏi. Sếp bảo em sở hữu nụ cười đẹp nhất trần đời. Vậy thì tại sao lại không ban phát, anh nhỉ? Thế nhưng có hôm, cố mãi vẫn không rặn ra nổi một nụ cười. Phải tự lấy tay kéo khóe miệng ra. Nụ cười căng như sợi chỉ. Đôi khi nhìn mình trong gương, em lùi lại vì sợ hãi chính mình. Có phải mình đó không? Này phấn son, này lớp mặt nạ trên gương mặt. Đằng sau những thứ ấy, còn lại gì? Chút rơi rớt của tâm hồn lương thiện khiến em đau đớn, rơi tõm vào biển sâu cô độc tối om.

Mà điều này, điều em sắp nói đây, hơi điên rồ anh ạ. Nhiều buổi sáng thức dậy, em muốn mình mất trí nhớ đi. Mất sạch. Như khi ta nhấn Delete và Empty Recyde Bin luôn. Không cách nào có thể phục hồi. Nghe bảo uống cà phê đen nhiều, thức khuya nhiều trí nhớ sẽ giảm sút. Em đã mày mò làm thế. Ba cốc cà phê đen không đường đắng ngắt uống vội vàng mỗi đêm. Rồi ngồi đó, cạnh cửa kính, vén tấm rèm màu xám nhìn ra bên ngoài, chờ đến khi những ô cửa sổ dần tắt đèn. Bóng tối hun hút sau cửa sổ có sức hút mãnh liệt đối với em. Em yêu sự cô độc hơn mọi thứ trên đời. Có khi, sau lớp kính, em nhìn thấy cả sao, cả trăng. Không sáng lắm song đủ cho thấy vài đôi đang hôn nhau vội vã bên gốc phượng già dưới sân chung cư. Có vẻ những hiểu biết của người ta về tác hại của cà phê và thức khuya là không đúng. Cà phê và những đêm thức đến hai, ba giờ sáng không có tác dụng trong việc làm giảm sút trí nhớ. Quên những cái không đáng quên còn những cái muốn quên lại hiện ra mồn một trong đầu. Mệt mỏi. Rệu rã với ký ức và kỷ niệm ngủ quên.
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 4:47 pm

Ý nghĩ sắp xếp trong đầu. Suýt nữa tôi bật thành lời. Có thể vì thói quen nói thẳng với nhau mọi thứ nên tôi đã không kềm được lòng mình. Định thần giây lát, tôi trả lời nhanh chóng, không vấp váp:

- Em vẫn sống ổn. Còn anh?

- Không ổn. Không ổn chút nào. Tôi cần em.

Cho đến khi Khoa biến mất, tôi có nghe vài thông tin về gã. Khoa về làm việc cho một công ty tin học. Được vài tháng, công ty bị công an kinh tế tóm vì vi phạm bản quyền phần mềm. Khoa nghỉ việc, biến hẳn khỏi thành phố. Dò hỏi không mang lại kết quả gì.

- Tôi cần em, ngay lúc này. Tôi cần thật sự, rất cần!

° ° °


Ông xe ôm nhìn địa chỉ dài ngoằng trên giấy, lắc đầu. Ngay cả những người tìm đường chuyên nghiệp nhất còn không biết thì tôi biết tìm đâu bây giờ. Tôi quay xe dợm quay về. Vừa lúc ấy Khoa trờ xe tới. Khuôn mặt hốc hác ánh lên nụ cười tăm tối:

- Tôi biết, thế nào em cũng sẽ bỏ cuộc.

Tôi cười chống chế.

Khoa quay xe dẫn đường. Con đường nhỏ mất hút sau những khúc quanh không tài nào nhớ nổi. Con hẻm chào đón tôi bằng không gian tối mịt. Cảm giác như đang đi giữa địa ngục. Khoa bảo tôi bật đèn xe. Ánh sáng soi rọi những gương mặt. Mấy đứa trẻ ngồi trước nhà, vài người đàn bà đang nhặt rau. Trong không gian của địa ngục này vẫn còn sự sống ư?

Cuối hẻm, ánh sáng vỡ òa. Khoa giúp tôi dựng chân chống xe. Gã ở trên căn gác một ngôi nhà cũ kỹ. Cầu thang già nua rung lên bần bật dưới bước chân. Quần áo ngổn ngang trước hiên, từ trên mái xuống. Không thể tin Khoa đang sống ở đây. Một Khoa hào hoa, lãng tử với cái vẻ cười ang ác đâu rồi? Một Khoa là niềm ao ước của những cô gái muốn đổi đời đang ngồi đấy ư? Đọc được những suy nghĩ trong đầu tôi, Khoa lên tiếng:

- Tôi thích ở đây. Dạo gần đây, tôi mắc bệnh sợ hãi với cái gì rộng quá mức. Sợ cả con người.

- Một bệnh lạ.

Tôi cười chiếu lệ, đưa mắt nhìn khắp căn phòng rộng chưa đầy ba mét vuông.

Những cuốn sách hoen ố nằm lăn lóc. Ấm, tách cáu bẩn chứng tỏ lâu rồi không có khách. Khoa vẫn giữ sở thích về những con châu chấu ma. Mạng nhện giăng chằng chịt trên chúng. Một góc khác, như là sự sắp đặt vô tình trong ý nghĩ hoảng loạn, Khoa vung vẩy những nhát cọ lớn màu máu. Màu đỏ bầm, đen đặc, bết lên tường. Tôi co người rụt lại trong góc ngồi. Khoa đứng dậy pha trà. Chưa thẳng người lên được thì gã đã ngã sấp xuống sàn nhà. Tôi cuống quýt, hốt hoảng. Khoa trấn an qua hơi thở yếu ớt. Gã muốn nằm một lát. Một lát thôi. Gã thều thào.


Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 4:47 pm

Đêm ấy Khoa lên cơn sốt. Đầu nóng hầm hập. Gã liên tục kêu khát nước. Gần sáng, nhiệt độ giảm chút ít. Gã mệt mỏi mở mắt, nắm lấy bàn tay tôi đang ở trên trán gã. Gã nài nỉ, hãy để thế này. Một lát thôi.

Tôi gọi điện thoại xin sếp trẻ nghỉ việc vì bận việc nhà. Khoa cuống quýt, hay em đang có ý định biến mất. Tôi cười nhếch mép, cũng có thể.

Tôi lần mò trong con hẻm mịt mùng, ra đường mua cháo cho gã. Gã ăn được vài muỗng lại nằm vật ra nền. Căn phòng chật chội, chỉ vừa chỗ cho hai người.

Nếu đúng theo lý thuyết hành vi của Watson thì khi cùng nhận phản ứng như nhau, sẽ cho ra kích thích như nhau. Như khi da thịt chạm vào nhau thì bản năng sẽ trỗi dậy. Như khi anh - người tôi yêu thương và căm hận suốt cả đời đã làm thế với những hứa hẹn ngọt ngào. Khoa thì khác, mặc dù chúng tôi đang nằm cạnh nhau, da thịt chạm vào nhau, hơi thở phập phồng khiêu khích. Điều duy nhất Khoa làm là hôn nhẹ lên trán tôi. Nụ hôn của sự tôn thờ. Gã bảo tôi mang gương mặt của Đức mẹ Maria. Đừng đánh mất sự lương thiện, đừng làm vấy bẩn nó. Tôi cười nhạt nhẽo, chua chát. Sao ngày xưa gã bảo tôi đừng lương thiện quá, giờ lại hối tiếc?

Tôi đã chết. Sự lương thiện cũng đã chết từ cách đây ba năm. Không có người lương thiện nào lại quyết định hành quyết một con người chỉ trong vòng nửa tiếng. Tôi đã chết từ khi bước vào căn phòng trắng toát, sực nức mùi ête ấy.

Tôi câm lặng với những hình ảnh hiện về.

° ° °


Năm ngày sau đó Khoa khỏi bệnh, người vẫn còn yếu ớt. Tôi lấy làm lạ tại sao gã lại bệnh lâu thế. Trước đây gã luôn tự hào rằng, người như anh có thánh vật may ra mới chết. Sao giờ nhìn gã mong manh đến thế. Tựa hồ gã không hề tồn tại trên thế gian này mà là từ cõi chết quay về. Hình như Khoa sợ tôi chạm đến không gian riêng tư của gã. Gã bảo tôi về đi làm đi. Như thế là đủ rồi. Cảm ơn em nhiều lắm. Anh ổn rồi. Gã dấm dẳng, gần như xua đuổi.

Tôi không bận lòng. Tôi nợ gã rất nhiều. Nợ ân tình có trả ngàn năm cũng không hết. Tôi bảo, thứ bảy mình sẽ đến. Gã không trả lời. Gã biết, tôi đã quyết điều gì là không ai cản nổi. Cũng như khi tôi bảo giữa tôi và gã chỉ có thể là bạn, bạn thân hay cái gì đó cũng được, nhưng không bao giờ là tình yêu. Vì thế gã chọn cách biến mất với tình yêu dành cho tôi, như dành cho Đức mẹ Maria.

Tình yêu dành cho Đức mẹ Maria. Thứ ấy, tôi không cần. Nó chỉ gợi lại những nỗi đau. Nó cứa vào tôi những vết cắt độc ác. Đức mẹ Maria trong sáng đến từng tế bào tâm hồn. Và những người mẹ thì không bao giờ giết đi con mình. Tôi trái ngược với cả hai.

° ° °


Tôi nợ gã một tình yêu không bao giờ trả được.
Khoa lại biến mất khỏi cuộc đời tôi. Lần này không có mẩu giấy nào ghi lại địa chỉ. Chỉ có tờ giấy notes màu vàng dán lên vách tường máu. Câu nói cửa miệng của gã. Tôi muốn ngủ, chỉ một lát thôi. Nét chữ nguệch ngoạc, run rẩy cuối cùng của gã.

Tôi gửi cho gã bức thư khi đốt kèm vàng mã. Đại loại, cho gã biết rằng, gã nằm trong ký ức đánh rơi của tôi. Biết đâu, ngày mai này, vì tác dụng của cà phê, của mấy năm trời thức khuya, tôi sẽ mỉm cười hạnh phúc hân hoan khi biết mình mất hẳn trí nhớ. Không còn chút ký ức nào. Không còn thứ giày vò mình mỗi ngày.

Ngày mai là ngày mai. Hôm nay, tôi quyết định liệt thêm gã vào những thứ nằm trong mớ ký ức hỗn độn, đánh rơi đâu đó trên đường.

Ngày mai không có vùng ký ức đánh rơi kia nữa!
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 4:52 pm

Ở bên mây là bầu trời
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 4:53 pm

Trường tiểu học của tôi nằm dưới con dốc đất đỏ. Từ nhà, tôi phải vượt qua một con dốc dài để đến trường. Mùa đông, cả con đường lạnh tái chìm trong sương mù. Mùa cúc quỳ nở, con đường được nhuộm một màu vàng rực. Năm tôi học lớp ba, buổi sáng, con dốc đến trường xuất hiện một cậu bạn mới. Cậu ta đi chiếc xe đạp tí hon, màu xanh, chạy từ bên kia quả đồi sang và phóng vút trên con dốc dài.

Tôi gọi cậu bạn xuất hiện vào mỗi sáng sớm ấy là Nơ Đỏ. Nơ Đỏ đẹp như những nhân vật chúng tôi thường thấy trên Ti Vi. Nổi bật nhất chính là chiếc nơ đỏ thắt ở cổ áo trắng tinh. Mấy đứa con gái trong lớp thường xúm xít ngắm chiếc nơ đỏ ở cổ áo và sẵn sàng nhường cả que kẹo mút để được cậu ta cho mượn chiếc nơ màu đỏ ấy. Thường Nơ Đỏ cho mượn mà không lấy kẹo.
Nơ Đỏ tên thật là Duy Khang. Tôi biết điều này khi cậu ấy dừng xe lại, vẫy tay chào tôi và giới thiệu. Tôi là Duy Khang. Cậu có thể đi chung xe với tôi. Tôi tần ngần đứng nhìn chiếc xe màu xanh ấy, lát sau lại ngoan ngoãn ngồi sau xe. Tôi nói nhỏ, hơi thở hòa vào sương sớm, tôi là Dâng. Cái tên này tôi rất ngại khi phải nói cho ai biết, thế mà Nơ Đỏ lại bảo rằng nó khá ngộ nghĩnh.

Để “đền đáp” lạI chuyện Nơ Đỏ hàng ngàyđưa tôi đến trường , tôi chỉ cho cậu ấy các trò chơi do tôi sáng tạo ra. Nơ Đỏ lấy làm thích thú lắm. Chúng tôi thường trở về nhà với vài vết xây xát, khi thì ở cánh tay, khi ở trên mặt. Ba nghiêm nghị vót roi quất vào mông tôi, Nơ Đỏ đứng nhìn lén lút ở cửa.
Lên cấp 3, chúng tôi học ở ngôi trường dưới phố, phải đi qua hai con dốc dài, xuống đường cái và qua mấy ngã tư nữa. Chiếc xe đạp tí hon, màu xanh từ lâu đã không được dùng đến. Duy Khang có chiếc xe leo núi mới màu đen. Mẹ mua cho tôi chiếc mini hồng. Hai đứa vẫn giữ thói quen đi học cùng nhau vào mỗi sáng. Khang ghé nhà tôi vào một giờ nhất định, đúng boong như cái đồng hồ đã lên dây cót sẵn. Chiếc chuông nhỏ màu bạc tôi tặng Khang hôm giáng sinh vang lên lanh canh. Nghe âm thanh quen thuộc ấy, tôi chạy vộo ra, mỉm cười chào Khang. Bao giờ cũng vậy, mẹ lại gọi với theo và nhét vào tay hai đứa một ổ bánh mì. Khang cười. Nụ cười lấp lánh, ấm áp giữa buổi sáng lạnh buốt.
Chúng tôi lớn lên, mọi thứ đều khác đi. Con dốc đến trường vắng dần màu vàng của hoa cúc quỳ. Những ngôi nhà với nhiều màu sắc mọc lên. Màu sắc sặc sỡ của nó lấn dần màu của hoa cúc quỳ. Tôi thấy nhớ nhung một điều gì đó gọi là kỉ niệm. Tôi hỏi Khang, có nhớ về kỉ niệm không. Khang bâng quơ, thế nào rồi ngày mai cũng gõ cửa. Không biết đó có phải là câu trả lời? Chúng tôi bắt đầu và kết thúc những câu chuyện lửng lơ, không đầu, không cuối, thỉnh thoảng bị át đi bởi tiếng còi xe.
Đã lâu lắm, tôi không còn gọi Khang là Nơ Đỏ. Hình như Khang cũng quên rồi.

Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 4:53 pm

* * *
Khang học chuyên Toán nhưng không có vẻ gì chứng tỏ rằng cậu ấy thích thú những con số, những phép tính đau đầu kia. Khang mang nét gì đó của một tâm hồn nghệ sĩ. Lập dị và khó hiều. Cậu ta thích vẽ tranh trừu tượng, mê rock và những thứ người khác cho là quái dị. Ngoài tôi, Khang có thêm một vài người bạn ở lớp. Có lẽ, so với bạn bè, Khang không thích hợp lắm. Còn tôi, tôi đã chấp nhận Khang như một thói quen nên không hiểu mình có thích hợp với Khang không? Chúng tôi vẫn giữ thói quen đi đến trường cùng nhau, lang thang đâu đó vào mỗI chiều thứ bảy. Khang thường rủ tôi lên trên những quả đồi cao. Cậu ấy vẽ và tôi ngồi ngân nga những giai điệu không lời cùng gió, không cần kiểm tra xem cảm xúc mình đang ở trạng thái nào. Tất cả như một thói quen khó lòng mà từ bỏ được.
Một trưa thứ bảy, tôi đang nhậm nhi quyển truyện tranh, tiếng chuông bạc treo ở cổ xe quen thuộc vang lên. Không như mọi ngày. Khang bảo, muốn đưa tôi lên thăm nhà cậu ấy. Vài lần trước, tôi ngỏ ý thì Khang từ chối, còn lần này…
Nhà Khang nằm úp vào ngọn đồi. Con đường dẫn lên nhà từ lâu chỉ in dấu bánh xe đạp của Khang, thành ra nó như sợi chỉ vắt ngoằn ngoèo trên đồi. Ngôi nhà màu trắng dường như tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Hai bên nhà là những vạt hoa cúc tím. Khang bảo mẹ Khang thích yên tĩnh nên chọn ở đây. Người phụ nữ Khang gọi bằng mẹ đón chúng tôi ở cửa. Bà mỉm cười chào tôi. Nụ cười xã giao nhưng lại thấy rất buồn. Mẹ Khang là người phụ nữ đặc biệt nhất tôi từng thấy. Bà đẹp, vẻ đẹp đài các như các bức tranh vẽ phụ nữ thời Phục Hưng. Song cái vẻ yếu đuối và mỏng manh của bà thì dường như không dành cho cuộc sống này. Mẹ Khang pha cho hai đứa hai cốc nước cam và dắt tôi ra ngoài. Khang ném cho tôi bộ quần áo làm vườn. Cậu ấy hì hụi cuốc khoảnh đất nhỏ trước nhà. Xong việc, Khang ngước lên nhìn tôi, “Của cậu đấy. Cậu muốn trồng gì?”. Tôi ngắm nghía khoảnh đất vuông vức ấy trả lời không ngần ngại “Cúc quỳ nhé!”. “Nhưng đó là hoa dại mà”. Khang không hỏi thêm, hai đứa đi tìm hoa. Mẹ Khang cười, nhìn theo hai đứa.
Tôi ghé lại chỗ Khang thêm vài lần. Cúc quỳ vẫn chưa nở. Mẹ Khang bảo đừng nôn nóng. Bà chơi một bản nhạc trên chiếc đàn dương cầm đặt sát ô cửa sổ hướng ra những vạt hoa cúc. Phía cuối góc phòng, chiếc xe đạp màu xanh ngày xưa đã bám đầy mạng nhện. Tôi reo lên khe khẽ khi gặp lại “người quen” và nằng nặc đòi Khang cho thử chiếc xe ấy. Khang lấy khăn lau xe và dắt ra ngoài. Tôi đạp được một đoạn ngắn, khá khó khăn. Không biết hình ảnh một con bé cao một mét sáu ngồi trên chiếc xe đạp tí hon ấy có gì đặc biệt lắm không mà khiến Khang và mẹ cười rũ ra. Tôi cố tình hì hục đạp thêm vài vòng nữa trước khi ngã sõng xoài ra đất. Cả ba người cùng cười. Khang bảo, rất lâu rồi mẹ Khang mới vui như thế.
* * *
Xen giữa những câu chuyện vào mỗI chiều thứ bảy, Khang thường kể cho tôi nghe về ước mơ được làm mây của cậu ấy. Có khi, vung những nét cọ cuối cùng, hoàn thành xong bức tranh không tên, Khang thả phịch người xuống cỏ, cạnh tôi. Chúng tôi nhìn lên bầu trời. Trời xanh và cao. Nắng lấp lánh sau vòm lá. Mây trắng lơ đãng bay về đầu đó. Khang gối đầu lên hai cánh tay, hỏi tôi:
_Nếu được làm một thứ gì đó vĩnh hằng, Dâng sẽ chọn gì?
Tôi hiểu, đó chưa bao giờ là một câu hỏi. Khang muốn thổ lộ điều cậu ấy đã từng thổ lộ.
_Tôi muốn được như những đám mây kia. Ngàn năm rong ruổi mãi, không phải lo nghĩ, không bị cái gì ràng buộc.
Tôi quay sang nhìn Khang, mắt cậu vắt một vài sợi mây màu xám.
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 4:54 pm

* * *
Cấp 3 là lúc tụi con gái bắt đầu biết ý thứ về vẻ đẹp và sức hấp dẫn của tụi con trai. Chúng so sánh những đứa con trai nổI trội trong trường với nhau. Vượt qua những đứa con trai ăn mặc hòa nhoáng, Khang đứng vị trí đầu tiên. Con gái luôn thích những cái gì bí ẩn. Tôi cười sặc khi nghe chúng khen Khang có đôi mắt đẹp đến nao lòng. Nào là đôi mắt hút hồn người đối diện, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả vũ trụ này. Tôi biết, Khang thừa hưởng đôi mắt từ mẹ cậu ấy. Đôi mắt đẹp nhưng lúc nào cũng buồn xa xăm. Mẹ tôi bảo người có đôi mắt như Khang là đa sầu, đa cảm lắm. Cuộc đời rồi sẽ gặp nhiều sóng gió. Ra về, tôi bảo Khang, nửa đùa, nửa thật.
_Tụi con gái lớp Dâng khen Khang có đôi mắt đẹp. Tròn, to và sâu thẳm. Bí ẩn lắm. Tụi nó muốn làm người khám phá tâm hồn ẩn sau đôi mắt ấy đấy.
Khang thả đều những vòng xe.
_Con gái lớp Văn thường lãng mạn thế đấy!Ừ! Thừa nhận đôi mắt chẳng qua chỉ là lỗ thủng của tâm hồn. Mắt Khang to hơn mọi người, chứng tỏ tâm hồn Khang có hai lỗ thủng to hơn. Thế thôi!
Khang đã được nuôi dưỡng từ một người mẹ có tâm hồn nghệ sĩ và đau khổ nhiều. Cậu ấy luôn tỏ ra lạnh lùng, bất cần, không cần ai quan tâm đến. Khang chưa bao giờ nói “Tôi thích…”, “Tôi ghét…”. Những thứ về Khang hoặc là tôi tự khám phá lấy hoặc vô tình Khang buột miệng nói ra. Tôi tự hỏi, giữa chúng tôi là gì? Bạn, bạn thân, “một đôi” như tụi bạn tôi nói hay chỉ là hai đứa đi học chung đường từ bé, bắt buộc phải thân nhau.? Khang cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi bằng một câu nói.
_Cúc quỳ nở hoa rồi đấy! Hôm nào ghé thăm nhé!
Nói xong Khang rẽ về phía ngọn đồi. Chiếc xe lao vun vút trên ngọn đồ có con đường chỉ vừa cho một chiếc xe đạp.
Tôi không có dịp ghé lại ghé thăm vườn cúc quỳ vào mùa chúng nở. Có quá nhiều thứ tôi không nghĩ đến lại xảy ra với tôi. Mẹ tôi bỏ gia đình đi theo một người đàn ông khác. Ba đưa cho tôi bức thư “Mẹ con đi rồi”. Tôi không đọc mà xé vụn nó ra. Một người yêu chồng, yêu con như mẹ lại có thể rũ bỏ mọi thứ nhanh như vậy sao? Tôi chợt nhớ, ngày trước mẹ là diễn viên kịch. Bây giờ mẹ đã trút bộ mặt nạ của mình, đã hoàn thành xong vai diễn. Hẳn mẹ đã chuẩn bị rất kĩ cho vai diễn và chuyến đi không bao giờ trở lạI ấy.
Buổi tối kéo dài ra với hai con người trong ngôi nhà lạnh lẽo. Ba lao vào làm việc suốt đêm. Buổi trưa, hai cha con lục tục nấu cơm. Tôi vụng về cắt vào tay hai lần. Ba xót xa nén tiếng thở dài. Tôi hiểu từ nay tôi không được nhớ về mẹ nữa.
BuổI sáng Khang vẫn ghé qua. Ba làm thay nhiệm vụ của mẹ là nhét vào tay mỗi đứa một hộp sữa. Đường đến trường thưa dần những câu chuyện lơ lửng. Lâu dần, tôi viện cớ để không đi cùng Khang nữa. Tôi không muốn ai thương hại tôi, kể cả người đó là Khang. Tôi không phải là con bé yếu đuối, dễ dàng gục ngã.
Vườn cúc quỳ không ai chăm sóc. Hôm tôi ghé nhà Khang, tất cả đã xơ xác. Những vạt hoa cúc tím và cả khoảnh đất trồng hoa cúc quỳ. Mẹ Khang mất vào một sáng mùa đông. Trời xứ này vẫn giữ thói quen giăng sương mịt mù vào những ngày lạnh. Khang đứng bên mộ mẹ, không khóc, không nói gì. Sẩm tối, Khang bảo, Dâng về đi, tôi muốn ở một mình.

Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 4:55 pm

* * *
Không có tiếng chuông vang lên vào mỗi sáng nữa. Tôi hẹn đồng hồ lúc 6 giờ sáng. Vẫn cuống quýt sợ trễ. Ba nhét hộp sữa vào chiếc cặp sau lưng tôi. Hộp còn lại ngẩn ngơ trong tay ba. Ba không nhắc gì về Khang. Bỗng dưng tôi thấy nhớ. Tôi nhét hộp sữa thứ hai vào cặp nhưng biết rằng nó khó đến được tay Khang. Gần đây Khang nghỉ học nhiều. Ngôi nhà trên đồi đóng cửa im ỉm.Khang tránh mặt tôi. Tôi biết, trước mặt tôi Khang cố làm ra vẻ mạnh mẽ-như tôi đã từng. Đến ban đêm, Khang sẽ không ngủ được vì hình ảnh của mẹ lại ùa về trong đầu. Tôi còn có ba ở bên cạnh. Còn Khang…Buổi tối trong ngôi nhà ấy không kéo dài hơn mà là kéo dài bất tận.
Thầy giáo chủ nhiệm lớp Khang tìm tôi. Rõ ràng, vị giáo trẻ mới ra trường chưa có kinh nghiệm để giải quyết những chuyện như thế này. Vẻ bối rối hiện rõ ở từng cử chỉ.
_Thầy biết, chuyện này hơi tế nhị…
Tôi chờ đợi điều tiếp theo.
_Thầy đã nghe các bạn nói về chuyện của em và Khang…
Chuyện của chúng tôi? Tôi tự hỏi chính mình. Nó có thể là chuyện gì đây? Chúng tôi là gì của nhau?
_Thầy đã gặp Khang, cậu ấy nói muốn làm mây. Thầy nghĩ chỉ có em mới giúp được Khang.
Tôi chào thầy ra về, không hứa trước một điều gì. Khang muốn là mây. Bây giờ Khang là mây. Tôi có đủ sức để làm cơn gió rong ruổi cùng mây, dù chỉ ở ở một chặng hành trình ngắn thôi? Tôi liệu có đủ sức để ở bên Khang mãi như gió luôn theo mây? Có đám mây vừa bay ngang qua bầu trời. Tôi thử chơi trò đoán mây. Vừa đoán được rồi, thoắt cái, gió thổi mây đi mất, lại đoán, lại biến mất.
Tôi đi tìm Khang. Không có Khang ở những nơi chúng tôi đã đi qua. Bất giác, tôi sợ Khang sẽ biến mất như những đám mây kia. Tôi đi tìm Khang bằng tâm trạng hỗn loạn và lo sợ. Chưa bao giờ tôi sợ mất Khang như lúc này.
Khi tôi dừng lại, trời đã tối và mưa ập đến. Tôi sợ hãi, cứ thế đứng khóc dướI trời mưa. Phía xa xa một bóng người quen thuộc vút trên chiếc xe đạp. Tôi khóc to hơn. Khang đứng trước mặt tôi.
_Chà! Thầy giáo trẻ cũng có chiêu để hành hạ học sinh đấy chứ.
Tôi không ngước lên nhìn Khang, cứ thế, vùi đầu vào vai cậu ấy, khóc ngon lành. Rất lâu sau, Khang lên tiếng.
_Ngốc! Thế định đứng mãi dưới mưa như thế này à?
Chúng tôi về nhà Khang. Tôi co ro trong chiếc áo len của Khang. Tôi mở lời khó nhọc.
_Cậu đã đi đâu trong những ngày qua? Mọi người đều lo lắng cho cậu.
Khang gẩy mấy dây đàn ghi ta, mắt nhìn ra màn mưa. Âm thanh của tiếng đàn vang lên khô khốc, hòa vào màn mưa rồi im bặt.
_Dâng sợ tôi sẽ vấp ngã ư? Nếu tôi vấp ngã thì đã vấp ngã từ khi biết ba bỏ hai mẹ con trôi, trong khi mẹ tôi sắp chết rồi.
_Tất cả mọi người đều ở bên cạnh cậu. Cậu phải mạnh mẽ lên, Khang à!
_Dâng nghĩ tôi sẽ cần đến những lời khuyên như vậy sao?
Khang nói gần như thét lên. Tôi không biết mình giận vì lẽ gì.
_Tôi đã từng như cậu. Mất hết phương hướng. Tôi rất sợ và cô đơn khi không có ai bên cạnh.Ban đêm, tôi không dám ngủ. Tôi cần ai đó bên cạnh nhưng lại không bao giờ nói ra. Tôi nghĩ cậu cũng giống như tôi. Xin lỗI!
Tôi nói nhanh những lời từ lâu cất giấu và chạy ra ngoài. Khang đứng lặng ở cửa. Cậu không ngờ tôi lại phản ứng như thế.
Khang trở lại trường.Tiếng chuông lại vang lên đều đều. Nhưng hình như giữa chúng tôi đã có một thứ gì đó xen vào. Khang không còn giữ thói quen đi đâu đó vào mỗi chiều thứ bảy nữa. Cậu ấy ít nói và lạnh lùng hơn. Tôi không còn tha thẩn bên Khang như trước, phần vì bài vở năm cuốI cấp quá nhiều, phần vì biết mình không thể là gió để luôn bên mây. Một ngày nào đó mây cũng sẽ bay đi. Vậy thì từ bây giờ tôi nên tập quen dần để đỡ phải hụt hẫng.
* * *
Tôi vào Đại Học. Hôm nhận giấy báo, ba thông báo rằng chúng tôi sẽ chuyển nhà. Tôi không ngạc nhiên lắm. Ba muốn quên tất cả và bắt đầu lại từ đầu. Tôi nói điều đó với Khang, cậu ấy không tỏ thái độ gì. Nhìn bức tranh được pha màu rối bời tôi hiểu tâm trạng Khang. Cậu ấy sẽ là đám mây lẻ loi.
Buổ tối, Khang tạt qua nhà, xin phép ba đưa tôi đi đâu đó. Chúng tôi ghé quán kem quen thuộc. Hai cốc kem bị khuấy tan nát cả. Khang lên tiếng trước.
_Khang cũng sắp lên đường nhập ngũ rồi.
Tôi sửng sốt.
_Có lẽ, vào quân đội sẽ giúp Khang trưởng thành hơn.
Tôi im lặng. Khang mượn cây đàn ghi ta treo trên tường, gẩy bài Romace. Âm thanh buồn man mác. Bản nhạc kết thúc, hai đứa nhìn mông lung ra ngoài.
_Không ngờ chuyện của chúng ta lại giống phim Hàn đến thế!
_Vậy nếu Khang là đạo diễn, Khang có cho hai nhân vật chính gặp lại nhau không?
_Khang là mây, Dâng có muốn là gió không?
Đó là câu trả lờI của Khang.
_Khang này! Nếu Khang là mây, tôi sẽ không là gió đâu!
Khang cụp mắt, múc thìa kem đưa lên ngọn nến. Đôi mắt thoáng buồn.
_Tôi sẽ là bầu trời. Gió có thể ở bên mây, rong ruổi cùng mây, nhưng một lúc nào đó gió cũng sẽ mệt mỏi, không thể ở bên cạnh mây nữa. Nếu là bầu trời thì không như thế, bầu trời sẽ không mệt mỏi. Bầu trời lúc nào cũng bên mây.
_Và đi đến đâu, hành trình dài như thế nào mây cũng luôn ở bên bầu trời. Đúng không?
Tôi không cần gật đầu.

Ngày mai chúng tôi sẽ đi xa, bắt đầu những chuyến hành trình của riêng mình. Nhưng tôi tin, chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau như bầu trời và mây kia. Từ xa xưa và cho đến vĩnh hằng, chúng vẫn như thế.
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeThu Apr 07, 2011 8:48 pm

Truyện ngắn: "Nhẹ như lá"
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeThu Apr 07, 2011 8:49 pm

Chẳng hiểu vì sao mà hôm nay em nhìn tôi nhiều đến vậy. Mỗi lần như thế em mỉm cười, khuôn mặt như thiên thần, rạng rỡ như vạt nắng đầu xuân. Một sự cuốn hút lạ kỳ. Tôi khẽ cúi mặt xuống, bộ mặt anh dính cái gì hả? Em vẫn cười bằng nụ cuời của thiên thần. Ôi chao, giàn bông giấy nhà ai mà đẹp quá. Em thấy không, em thích nhất hoa giấy mà. Ban công nhà em chẳng phải có một giàn bông giấy đầy đủ màu sắc ư. Hoa giấy đẹp đó, nhưng em đang nhìn anh mà. Nhìn vào khuôn mặt đang tươi cười kia, chứng tỏ anh đang có điều gì vui phải không? Ừ, không hiểu tại sao lòng anh chộn rộn đến lạ. Em đoán có sai đâu. Ừ, em luôn thích chọc người khác. Em có thể chọc tôi bất cứ lúc nào, không trừ những lúc mặt tôi méo xệch khi bị điểm xấu, khuôn mặt anh ngố như con mèo khát nước. Em khóc cũng thật nhiều. Em là con người của cảm xúc. Em cứ gục đầu vào vai tôi mà nấc. Người tôi nóng ran. Ghì chặt đôi vai run rẩy của em mà nghe lòng mình quặn thắt.
Quen em từ lúc nào cũng không nhớ nữa. Em học sau tôi một lớp. Một năm gần gụi mà tưởng như xa xôi lắm. Tôi cứ ra mặt người lớn mà nói chuyện với một đứa “con nít”. Em hỏi mọi thứ, bất cứ cái gì có thể hỏi được làm nhiều lúc “người lớn” cũng bí xị và bực mình, lớn lên em sẽ hiểu. Lớn lên nữa là bao giờ. Thì lúc em bằng anh. Tức là em mười tám tuổi sẽ biết hết tất cả cuộc đời này. Cũng gần như vậy đó. Tôi nói lí nhí, quay mặt đi. Em lớn hơn tuổi mười bảy nhiều.
Từ nhà tôi qua nhà em mất mười phút đi xe đạp. Đó là đạp xe một cách thong thả, có thể thấy khoảnh khắc nhẹ rơi của một chiếc lá. Có lúc mất gần ba mươi phút chỉ vì lãng đãng đếm vòng xe và dở hơi đứng ngoài cổng mà không gọi. Nhưng có lần chỉ cần hai phút. Đó là một ngày cuối tuần, tôi không muốn trễ giờ hẹn. Tôi đem tặng em một cành hoa giấy màu hồng, nghĩ rằng em sẽ thích thú lắm. Ai ngờ em trợn mắt, anh hái trộm phải không? Rồi sau đó kiểm tra vết xước ở tay tôi, đó là lúc bị bà chủ nhà phát hiện. Lần sau anh cẩn thận hơn nha. Ôi! Bé con! Mà anh hái ở đâu vậy? Sáng sớm mai. Em sẽ biết thôi mà.
Chúng tôi có thói quen mỗi sáng sớm chạy bộ cùng nhau. Em hay gọi tôi là con mèo lười vì chẳng bao giờ tôi dậy sớm huống chi nói đến chuyện tập thể dục. Thế là mỗi sáng em lôi tôi dậy cho bằng được. Gọi là chạy bộ cho vui nhưng thực chất chúng tôi cứ đi bên nhau, nói chuyện cho đến sáng. Kỳ lạ là ngày nào cũng có chuyện để kể. Em nói nhiều lắm. Tôi mải miết lắng nghe vì tôi đã nói rồi, em rất cuốn hút. Mẹ tôi là người mừng nhất vì đứa con trai yêu quý đã biết tự lo cho sức khoẻ bản thân. Cái thói quen nướng khét lẹt cũng tan biến, nhất là khi tôi chuyển sang học buổi sáng. Tôi chỉ em đến căn nhà có những giàn bông giấy thiệt lớn. Những bông hoa sum suêtrườn người ra khỏi hàng rào. Tôi kể nhà ngoại mình cũng có một giàn bông giấy còn lớn hơn như thế này. Nó được ông ngoại uốn thành một cái cổng và hoa nở bốn mùa. Kí ức xa xưa nhắc tôi nhớ lại đám cưới của cậu út. Cái cổng hoa giấy đó trở thành cổng hoa sặc sỡ thay cho mấy tầu lá dừa như bao đám cưới khác. Những bông hoa giấy ban mai, ướp vào mình những giọt sương li ti trắng muốt. Tôi cõng em lên, hái mấy cành lúc nhúc hoa, và chỉ thôi mê mẩn khi bị con chó chủ nhà đánh hơi, sủa ầm ĩ. Hai đứa bỏ chạy như mấy kẻ ăn trộm. Dừng lại thở dốc và cười hồn nhiên. “Em định làm gì với mấy bông hoa này?”. “Em sẽ trải nó khắp đường đi. Mình sẽ gọi con đường này là con đường hoa giấy nha anh!”. “Con đường hoa giấy” chạy thẳng đến nhà thờ. Giờ này đang trong giờ thánh lễ. Khi thấy những con chiên ra về cũng là lúc chúng tôi kết thúc trò chạy bộ để về nhà chuẩn bị cho buổi học. Em vặt từng cánh hoa rải khắp con đường. Khuôn mặt em rạng rỡ lạ kỳ. Đến khi không còn cánh hoa nào thì em bựt luôn lá cho đến khi chỉ còn lại cành khô thốc. “Nhớ đến con đường kỷ niệm này anh nhé”. Tôi cười “Lễ cưới của em chắc chắn con đường này sẽ đầy ắp hoa giấy”. “Em không lấy chồng. Em sẽ ở với mẹ suốt đời”. “Người con gái nào mà chẳng nói vậy. Đến khi hay ra thì mình đã có mấy đứa con rồi”. “Em khác trong số họ. Em sẽ không lấy chồng đâu”. “Em không lấy chồng sẽ có nhiều người buồn lắm đó, nhất là…”. “Là ai vậy anh?”. “Anh nè!”. Em đấm thùm thụp vào lưng tôi. “Anh thật dễ ghét không chơi với anh nữa đâu”. Hai cái bóng đùa giỡn trong nắng sớm. Những tia nắng đầu ngày luôn ấm áp và tươi trong.
Bạn bè trong trường rầm rộ về chuyện hai đứa tôi đang bồ với nhau. Tôi chẳng có phản ứng gì còn em thì giãy nảy. Em bắt tôi phải đính chính. Tôi nhìn thẳng vào mắt em “Bộ em sợ người khác ghép đôi hai đứa mình lắm hả?”. “Anh này kỳ lạ quá, em coi anh như là anh trai của em và sẽ vẫn như thế”. Tôi ậm ừ. Chẳng hiểu vì sao mà chiều hôm đó tôi buồn vu vơ, như cành hoa giấy xước vô tay, đau nhói.
Tôi đâm ra ít cười nói hơn. Bạn bè thì vẫn khăng khăng quan điểm “bồ bịch chứ anh em gì”. Tôi bỏ ngoài tai tất cả. Lời đồn thì vẫn là lời đồn. Chẳng có gì đáng tranh cãi. Thì tôi vẫn đợi em đi học đó thôi, vẫn cuối tuần đi chơi với em đó thôi, vẫn cùng em chạy bộ buổi sáng, vẫn đến nhà em tỉa lá cho tán hoa giấy và giúp em phân tích những bài văn trên lớp. Có gì đáng nói đâu. Tôi tự biến mình thành một kẻ khờ khạo. Một kẻ khờ khạo nhất thế gian luôn tỏ ra mình người lớn.

Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitimeThu Apr 07, 2011 8:50 pm

Tôi lao vào học như muốn quên đi mọi thứ trên thế gian này. Những đêm thức trắng chỉ để ngấu nghiến một bài toán khô khốc như cây củi. Mặc kệ! Có cái gì đó để làm vẫn hay hơn ngồi đó mà suy nghĩ lung tung. Những lúc không thể tập trung được, tôi trám vào khoảng không bằng đĩa nhạc “Nam châm” của Bức Tường. Và khi nhận ra mình đang nghe rock thì tôi đã nghiền S.Y.G từ lúc nào. Tôi thức dậy muộn hơn. Em hỏi thì tôi trả lời phải thức đêm để học bài và còn để thi đại học. Em giận dỗi, anh tự đặt mình vào hoàn cảnh đó, anh tự biến mình thành con mèo lười như xưa. Từ đó chúng tôi thôi chạy bộ cùng nhau. Và ít dịp đi chơi với nhau hơn.
Nhưng em vẫn luôn đợi tôi mỗi sáng đến trường. Tôi hỏi, “Em không sợ trễ học ư?”. “Anh trễ thì em cũng thế thôi. Anh ráng đi học đúng giờ nếu anh còn nghĩ đến em”. Thế mà tôi vẫn nằm lỳ trong nhà, thậm chí bỏ cả tiết một. Nhiều lúc tôi đi học thật sớm, hơn cả em. Em cứ đứng đợi. Gặp em trên trường mà thấy đôi mắt đỏ hoe. Tôi hối hận quá. Tôi lén bỏ vào giỏ xe của em một cành hoa giấy như một lời xin lỗi chân thành.
Tháng năm. Mùa gió thổi nhiều. Cũng ngày cuối tuần quen thuộc. Em hẹn tôi ở “chỗ cũ”. Đó là cổng của một nhà thờ xây thời Pháp, cổ kính và đứng kiêu hãnh. Nơi đây chúng tôi đã có buổi hẹn hò đầ tiên và tôi đã cho nàng “leo cây”. Cũng không hẳn như thế. Tôi ra chỗ hẹn muộn hơn mười lăm phút. Em đã ra về. Đó chính là lần đầu tiên và cũng là duy nhất tôi đến trễ. Tôi không muốn em phải đợi chờ nữa. Những lần sau, tôi luôn ra chỗ hẹn sớm hơn, có khi hơn cả tiếng đồng hồ. Tôi thích chờ đợi người khác dù có phải trong cơn tuyệt vọng. Tôi thường tự đấu tranh với bản thân bằng cách đếm từ một đến hai mươi nếu như cái bóng nhỏ nhắn của em chưa xuất hiện. Tôi cứ lập đi lập lại điều đó, công việc nhàm chán mà đem lại cho tôi sự hứng khởi vô cùng. Em mặc một chiếc áo màu hồng và cái quần màu trắng. Em vẫn thích những màu nhẹ nhàng như thế. Còn tôi, tôi chợt nhận ra sự thật khủng khiếp là hơn hai phần ba quần áo đều là màu đen. Gió thổi nhiều lắm. Hình như chưa bao giờ gió thổi nhiều như vậy từ khi tôi đứng ở nơi này đợi em. Những chiếc lá sao của hai bên thánh đường đua nhau lao mình xuống. Nhà thờ không một bóng người, im lặng đến lạ kỳ. Tôi chỉ có thể nghe được tiếng gió rít bên tai. Trời chuyển cơn. Mây đen kéo về. Tôi thông báo với em là trời sắp mưa. Em ậm ừ , trời sẽ không mưa đâu mà. Gió làm rối tóc em. Em vén lại tóc và xích lại gần tôi hơn. Hai cái bóng ngồi chập chờn khi trời nhập nhoạng tối. Những bóng điện hai bên tiền đường sáng lên. Chúng tôi cứ ngồi im lặng như thế, nghe gió thổi bên tai. Tôi muốn nói với em nhiều lắm nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Tôi chợt nhận ra mình càng thương em hơn mà sự thật thì hai đứa càng cố trở nên xa cách. Bỗng em nắm tay tôi kéo tôi đến đài Đức Mẹ. Em quỳ xuống và cầu nguyện. Tôi không biết em đang cầu nguyện những gì và trong lời cầu nguyện sốt sắng của em có dành chỗ cho tôi không. Tôi ngước nhìn Đức Mẹ. Người thật cao cả và thánh thiện. Tấm thân tôi thì nhỏ bé quá, mà Mẹ thì ở trên cao, liệu có đoái hoài đến lời cầu nguyện của tôi không. Em làm dấu Thánh và cúi đầu chào Đức Mẹ.
Chúng tôi ra về. Chưa bao giờ thấy một buổi chiều nào mà buồn bã hơn buổi chiều hôm nay. Những vòng xe cũng nặng nề không kém. Em đã đúng, trời không mưa. Bất chợt giọng em chậm rãi:
- Anh cầu nguyện những gì vậy?
Im lặng một hồi tôi mới trả lời:
- Anh không cầu nguyện. Anh thấy chưa cần thiết.
- Nhưng… em bỏ lửng câu nói. Hình như đức tin của anh không cho phép anh làm điều đó đúng không. Nói một khác anh không muốn cầu nguyện.
- Không phải anh không tin. Tự mình thực hiện điều mình ao ước, điều đó không phải đáng quý hơn sao.
Em thôi tranh cãi nữa. Và đôi khi sự im lặng càng trở nên ngột ngạt hơn.
- Anh có biết vì sao em tên Dâng không? Cái tên này do ba em đặt. Em sinh thiếu tháng, sức khoẻ rất kém. Ba em đã cầu nguyện cho em. Cái tên Dâng xuất hiện từ đó. Đó là sự dâng hiến.
Tôi không nói gì nữa.
Đoạn đường trở nên dài lê thê. Con đường rẽ vào nhà em sau cơn mưa tối qua, vẫn còn đôi chỗ ứ nước. Tôi dụi mắt. Có phải bụi vừa bay vào mắt tôi không?
- Em sẽ không bao giờ dẫn anh đi đến những chỗ đó nữa đâu. Anh mạnh mẽ lắm!
Tôi biết là đã làm em giận. Tôi vẫn chưa thể hiểu em. Em đang đứng cạnh tôi mà ngỡ rằng ở mãi xa, xa hơn đường chân trời.
Sau ngày hôm đó. Chúng tôi đã không đi cùng nhau. Những kỳ thi quan trọng lấn át đi mọi thứ. Tôi không muốn thi rớt đại học. Tôi còn có cả một tương lai phía sau. Tôi vẫn nhớ em. Nhớ nụ cười thiên thần và đôi vai nấc lên khi em khóc. Nhớ nhiều đến nỗi nước mắt tôi cứ chảy dài trong đêm.
Tôi đậu đại học và lên thành phố ở trọ. Ít khi có dịp về nhà làm nỗi nhớ của tôi càng da diết.
Em tốt nghiệp phổ thông và nghe bạn bè kể lại em sắp lấy chồng. Nghe đâu một ông chồng Việt kiều giàu có hơn em đến ba mươi tuổi. Tôi không thể tin và không dám tin đó là sự thật. Tôi về quê và những người hàng xóm khẳng định lại với tôi điều đó. Tôi đau điếng. Em đã xa thật rồi. Rốt cuộc tôi với em chỉ là hai người anh em, hai người bạn không hơn không kém. Tôi một mình đạp xe lang thang. Đây là lần đầu tiên tôi thấy mình cô đơn khủng khiếp. Làm sao để xoá bỏ hình ảnh em trong tâm trí tôi đây. Và những ngày kế tiếp, làm sao tôi có thể vui sống được. Em có hiểu được nỗi lòng của thằng này không?
Tôi bước vào năm cuối đại học. Một năm tôi chỉ về nhà đúng dịp tết. Thời gian hè tôi luôn biện minh với mẹ là bận đi làm thêm không thể về nhà được. Mẹ trách, “Thế mày ở nhà tao không nuôi mày được chắc”. “Mẹ ơi con muốn có kinh nghiệm để ra trường đỡ bỡ ngỡ”. Mẹ không nói gì nữa, ừ, mày muốn làm gì thì làm. Tôi hối hận khi không về thường xuyên thăm mẹ. Mẹ nhớ tôi lắm. Tôi ra đi như để chạy trốn số phận. Bốn năm, có đủ làm nguôi đi nỗi nhớ về em không?
Chẳng hiểu sao tôi lại đi ngang qua nhà em. Do thói quen hay một phút lãng trí làm tôi có hành động kỳ lạ này. Phải Dâng đó không? Em đang đứng ngoài sân. Em đang mặc áo dòng của một nữ tu. Nhìn thấy tôi, em mỉm cười và mời tôi vào nhà.
Tôi đã hiểu lầm em bốn năm trời. Sau khi tốt nghiệp phổ thông, em đã theo dòng để hiến dâng cuộc đời mình cho Chúa. Còn người đàn ông Việt kiều chính là người bạn thân của ba em – người đã giúp em nhiều về mặt tinh thần và tài chánh. Cái tin em lấy chồng Việt kiều là gia đình em muốn em chú tâm vào việc tu hành. Sẽ không còn ai nhắc về em nữa. Em sẽ chìm vào lãng quên. Thế mà tôi đã tin như một kẻ ngu ngốc nhất trần đời. Tôi đã chối bỏ em ra khỏi đời mình. Và như thế lại tốt cho em hơn?!
Nỗi nặng nề trong đầu tôi như được xoa dịu. Dâng ạ, em hãy cứ bước trên con đường đã chọn. Anh sẽ coi em như một người em gái. Ừ, một người em dễ mến có nụ cười của thiên thần. Còn anh sẽ là một chiếc lá, nhẹ nhàng thả mình trôi vào cõi hư không.
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 3 I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........
Về Đầu Trang 
Trang 3 trong tổng số 3 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3
 Similar topics
-
» Forum 10a1 Class Chính thức đi vào hoạt động !

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Forum 10A1 Lý Thái Tổ School :: Giải Trí-
Chuyển đến