Forum 10A1 Lý Thái Tổ School
Forum 10A1 Lý Thái Tổ School
Forum 10A1 Lý Thái Tổ School
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Forum 10A1 Lý Thái Tổ School


 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........

Go down 
4 posters
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3  Next
Tác giảThông điệp
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeSat Apr 02, 2011 10:35 pm

First topic message reminder :

nha cau chuyen hay hay lam do'''''kung` doc va` cm nha....hjhjhj


Được sửa bởi phapsu_alice ngày Wed Apr 06, 2011 4:56 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down

Tác giảThông điệp
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeMon Apr 04, 2011 8:16 pm

Một tối chớm oi bức, giữa những sinh viên mặc áo jeans bạc, đội mũ skin-head lạ lẫm, có cô gái đeo kính ngồi một mình trong góc, uống cốc chocolate to tướng. Tôi chơi bản Billie’s Blues của Holiday rồi chuyển sang Take Five của Desmond. Cô khách thích thú nhịp gót giày trên sàn gỗ. Vài khách lớn tuổi liếc nhìn, khó chịu. Nhưng cô ta vẫn lắc lư, thi thoảng búng ngón tay giòn giã. Quãng 10 giờ, tôi có thể giải lao một chút. Trong quầy, ông chủ quán cho tôi cốc chanh nóng pha chút rượu. Khi tôi uống hạt nước cuối cùng, một bàn tay kéo nhẹ áo tôi. Là cô gái gõ gót giày say mê.
- Cô nghe nhạc thật chăm chú! - Tôi khen, lục lọi trí nhớ nét quen biết lờ mờ.
- Người không đủ tiền mua vé xe bus! - An nhắc, cười rạng rỡ.
- Cô muốn gặp lại tôi? - Tôi thoáng cười chế giễu. Vì một lý do bí mật nào đó, nhiều cô gái ưa thích tôi. Họ không che giấu cảm xúc và khiến tôi chán ngán.
- Tình cờ em ghé thôi - An lắc mái tóc rối bù, le lưỡi nhạo báng - Anh không quan trọng đến mức em phải đi tìm!
- Người ta không đi một mình trong buổi tối bắt đầu mùa hè tuyệt diệu!
- Em nộp bản vẽ cho phòng thiết kế, được duyệt. Bài kiểm tra giữa học kỳ mới xong, khá ổn. Vậy thì tự thưởng một tối không làm gì hết, đi chơi, uống chút gì thật ngon.
Cảm giác nhẹ nhõm. An là dân Mỹ thuật ứng dụng. Học và làm thêm điên cuồng. Say mê Linkin’ Park và Schubert. Đọc truyện tranh và Đôts. Biết sửa xe máy và vẽ sơn dầu. “Quá nhiều mâu thuẫn!” Tôi ngờ vực. “Em không bỏ được thói quen thời niên thiếu” - An tháo cái mũ đội ngược, cào mái tóc ngắn rối tinh. Chợt, cô nhỏm dậy trên ghế, vươn cổ nhìn tôi: “Ví cớ gì anh như cái xác biết đi, cái hôm ở sân bay ấy?”. Hình ảnh mới hay ho làm sao. Tôi thành thật: “Cô gái tôi yêu nhất đã bỏ ra đi!”. “Yêu nhất ư? - An thì thầm - Sẽ có người khác khiến anh yêu hơn!”. Lặng đi vì ngạc nhiên, tôi lẩm bẩm: “Không ai nữa!”. “Tại sao bi quan?”. Tôi lắc đầu: “Không biết được!”. Cô gái vẫn nhìn sâu mắt tôi: “Anh không ghét em, dù em là kẻ nói dối?”. Tôi thừa nhận: “Hôm ấy, rắc rối với An khiến tôi tạm quên tình cảnh cay đắng”. An thả người xuống ghế, thở mạnh: “Em nghĩ nên bỏ lại sau lưng những gì chẳng thuộc về mình!”. Tôi đồng ý: “An nói đúng. Tôi sẽ tập trung vào một tâm điểm khác. Đêm biểu diến sắp tới chẳng hạn”. An lặng thinh. Sau đôi kính phi công xanh, cặp mắt to lơ đãng dõi theo điểm nhìn mơ hồ, tựa hai con cá vàng bơi lặng lẽ.
Hết giờ giải lao, tôi quay lại đàn piano. Bản nhạc quen thuộc Wannabe của Spice Girls được biến thành khúc phóng túng. Như lời cảm ơn gửi đến cô gái can đảm kỳ quặc.
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeMon Apr 04, 2011 8:16 pm

Những trận gió mạnh khiến cây ngoài vườn vặn răng rắc. Các cơn mưa ập đến, ấm áp và mát lành. Giáo sư hướng dẫn đến nghe bài thể hiện của tôi, thở dài: “Kỹ thuật không chê trách. Thế nhưng vài đoạn cậu chơi u ám. Thêm những đoạn lại thiếu điều gì đó. Có thể là niềm đam mê, sự xúc động.. ”. Khi ông ra về, tôi ngồi bên cửa sổ, như bị rút cạn hết sinh lực. Các bông hoa trắng bắt đầu rữa nát dưới nước mưa dậy lên mùi thơm nao lòng. Tuần trước, tôi viết cho Ninh, nói về cuộc biểu diễn cá nhân đầu tiên của mình. Thế nhưng vẫn chẳng có hồi đáp. Ninh đang làm gì? Tại sao sự lãng quên có thể nhấn chìm người ta dễ dàng đến vậy? Các câu hỏi len lỏi cả trong những giấc ngủ ngắn. Tôi vào trường, kiên trì tập bản concerto trình diễn cùng dàn nhạc. Giống như cuộc chiến đấu của người thuỷ thủ đơn độc với các cơn sóng, khi trở về, tôi mệt nhoài, nhưng tràn đầy biết ơn âm nhạc. Những buổi tối, tại quán bar, tôi bỏ thói quen kén chọn, đàn tất cả bản nhạc khách yêu cầu, nhưng theo cách của tôi. Nghĩ tận cùng, sáng tác sâu sắc hay cạn cợt đều nói đúng tâm trạng con người, tuỳ từng khoảnh khắc.
Một khuya tôi rời quán, mưa vừa ngớt, mặt đường xanh thẳm lóng lánh. Ngoài cổng, An chờ tôi từ lúc nào, đứng một chân, còn chân kia gác lên hàng rào. Xe hết xăng tôi phải dắt bộ, cô gái vội vã chạy sau. Tôi quay lại, nổi giận vô cớ :
- An đừng đi theo tôi nữa, được không?
- Chỉ đến trạm đổ xăng thôi - Cái đầu đội mũ ngược bướng bỉnh - Nhưng sao anh thình lình giận dữ với em?
- Xin lỗi! - Tôi dịu xuống - Tại tôi tập đàn căng thẳng quá.
- Cuộc chia tay tại sân bay vẫn làm anh tê liệt sao?
- Đừng nhắc đến nó nữa. Nhưng này, An xen vào cuộc sống riêng của tôi nhiều quá!


Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeMon Apr 04, 2011 8:17 pm

Cô gái mím chặt môi, bước líu ríu cạnh bên. Tôi đặt câu hỏi tò mò: “An yêu ai bao giờ chưa?”. Cô gật đầu, quả quyết: “Có hai gã trong lớp cùng thích em”. “An chọn ai?”. Cô nhún vai, cau có: “Em luôn nhìn vào điểm tốt ở người khác. Có thể em yêu cả hai. Chắc sẽ hơi mệt!”. Tiếng cười phá lên giữa đêm tĩnh mịch. Đã lâu, tôi mới cười to. Sau khi đổ xăng, tôi đưa An về nhà. Cô ngồi sau, cách quãng xa. Tôi cho biết thời gian khai mạc đêm trình diễn cá nhân đầu tiên trong đời. “Em sẽ đến!” - An nói giản dị.
Giáo sư nhắc trước giờ mở màn: “Cứ đàn như cậu vẫn chơi, thoải mái và xúc cảm đầy đặn!”. Tôi nhắm mắt. Một cây violin đang chỉnh dây, âm thanh như giọng người chơi vơi. Tại sao tôi phải đương đầu thử thách khó nhọc? Tôi đứng lên, quyết định rời đám đông nghiêm khắc và kỳ vọng nặng nề. Ở cửa ngách, đôi kính phi công hiện ra.
- Anh đi đâu? - An hỏi khẽ, nguy hiểm.
- Tôi sẽ không biểu diễn - Tôi đáp nhanh - Mặc kệ tất cả..
Một cú thoi mạnh vào bụng khiến tôi gập người lại.
- Đừng hèn nhát trốn chạy. Hãy quay về chỗ và hoàn thành nhiệm vụ. Lúc này, chỉ có đêm diễn là đáng giá. Sau nó, anh sẽ nhìn cuộc sống dưới màu sắc khác.. - An thì thào, hối hả. Ánh mắt bỗng đen sẫm lại.
Sau lời giới thiệu, tôi bước ra sân khấu. Đèn sáng chói. Trút bỏ vướng bận, tôi đặt bàn tay lên phím lạnh. Đột nhiên, sonata của Debussy hóa thành mặt biển rực rỡ và các hành âm là những dải màu sắc rạch ròi. Từng bản nhạc day dứt, chắt lọc bao khoảnh khắc bừng sáng của tâm hồn. Các giai điệu êm ả hay cuộn xoáy báo hiệu những chặng đường mở ra trước mắt, âu lo nhưng hy vọng, đầy say mê. Đó là ký ức, là những ân huệ cuộc đời dành cho mỗi người, là ngày mai được sống.. Ngón tay tôi tan ra trên phím.




Sau khi tốt nghiệp cao học, tôi sẽ đi Châu Âu. Lời mời tham gia dàn nhạc ở một thành phố nhỏ đến với tôi sau đêm diễn thành công. Cơ hội khá tốt để làm việc chuyên nghiệp, và tiếp tục học lên. Tôi viết mail cho Ninh, như cách điểm lại những gì làm được trong từng chặng thời gian. Thật lạ lùng, tôi đã thôi chờ tin cô khắc khoải. An nói đúng, qua đêm diễn, suy nghĩ cuộc sống của tôi nhẹ nhõm và hy vọng. Tôi vẫn đến quán làm việc buổi tối. Mùa hè ấm nóng. Những chàng trai cắt tóc ngắn. Những cô gái trẻ mặc áo hở vai. Không khí sạch sẽ và tươi mới. Đôi khi tôi nhìn xuyên qua đám đông, tìm An. Nhưng sau cú đấm dữ dội bên cánh gà sân khấu, An biến mất. Ý nghĩ sẽ không gặp lại cô gái lạ lùng ấy khiến tôi thảng thốt. Tôi chơi Here come the sun của The Beatles, ngỡ mình đi qua một miền cỏ đang xanh dần lên, tìm mạch suối mới lấp lánh dưới ánh mặt trời.



Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeMon Apr 04, 2011 8:17 pm

Đêm cuối cùng ở quán trước ngày lên máy bay khoảng một tuần, tôi đánh đàn lâu, chờ đợi. Rất muộn, tôi đành phải về. “Em thích cách anh chơi lại The Beatles!” Giọng nói vang lên bên hàng rào. Là An. Một điều gì đó khiến tôi lặng đi. Rồi tôi nói về chuyến bay. An vặn những ngón tay dính sơn dầu, tháo kính khỏi mắt, chợt nói: “Em sẽ nhớ anh khủng khiếp!”. Tôi khẽ khàng: “Còn hai gã họa sĩ ở trường em?”. “Không có ai cả. Em lại nói dối đấy. Anh không ghét em chứ?” - An hối hả. Một nụ hôn bỗng đặt lên trán tôi. Khoảng băng cuối cùng trong tôi tan vỡ. Tôi đưa An về nhà. Sau xe, cô dựa vào tôi, ấm áp và tin cậy. Tôi sẽ làm việc, sẽ học, và sẽ trở về với An. Cô là mặt trời nơi tôi cần phải đến..
Về Đầu Trang Go down
mynole

mynole


Tổng số bài gửi : 35
Points : 39
Join date : 02/04/2011

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeTue Apr 05, 2011 4:59 pm

Wa!dug' rui
up nhju nha ban
minh thjk truyen lam' do'
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeTue Apr 05, 2011 6:33 pm

hjhj....m` se~ co gang up tiep..... Very Happy
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeTue Apr 05, 2011 6:59 pm

Nghe mùa trong tóc rối
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeTue Apr 05, 2011 7:01 pm

e]][Anh- có nhiều câu chuyện muốn kể cho em nghe, và có nhiều con đường muốn dẫn em đi.]



Anh

Tôi không bao giờ tin vào tình yêu sét đánh- hay nói cách khác- là yêu từ cái nhìn đầu tiên, cho đến khi tôi gặp em.


Đó là một ngày đông giáp Tết, tôi còn nhớ rất rõ, vì hôm đó tôi đến vườn đào Nhật Tân tìm mua một cây đào về cho gia đình. Ông nội tôi luôn yêu cầu năm nào cũng phải có một cây đào trong nhà, và vì tôi là cháu nội đích tôn, nên ông sai tôi đi làm việc đó.


Trước đó không lâu, tôi mới từ Pháp trở về sau hơn hai năm dài du học bên đó.


Vườn đào Nhật Tân ngày giáp Tết thật đông, tôi đi lòng vòng cả buổi sáng vẫn không tìm được một cây nào thật ưng ý. Giữa không gian mênh mông đầy sắc đào hồng, đầy tiếng cười nói rộn ràng, đầy những gương mặt rạng rỡ ấy, tôi nhìn thấy em.


Thật sự là tôi đã không thể rời mắt khỏi em, một cảm giác lạ lùng ùa đến trong lòng tôi. Không phải em đẹp vì thực sự lúc đó em đang cúi đầu nhìn xuống chân, tóc mai che lòa xòa cả vầng trán. Cảm giác lạ lùng đó, có lẽ là bởi giữa muôn vàn màu sắc ấm áp xung quanh, tôi lại thấy em, nhẹ nhàng và mỏng manh như tuyết trắng.


Em mặc một chiếc áo len màu kem cổ lọ, bên ngoài là một chiếc áo choàng màu trắng, dài đến đầu gối, đôi giầy cao cổ màu nâu nhạt, một chiếc khăn len cũng màu kem quàng hờ hững quanh cổ. Tóc em để xõa, bay tung lên theo từng trận gió rét. Nhìn em, tôi khẽ rùng mình, tổ hợp màu trắng trên người em làm người ta có cảm giác thật lạnh lẽo, lạnh đến ghê người. Chính vì màu trắng đó, tôi càng có cảm giác em hư ảo hơn bao giờ hết.
[/i]

Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeTue Apr 05, 2011 7:02 pm


Em đi ở dãy bên kia, thờ ơ với những cây đào, những tiếng nói cười xung quanh, dường như, chỉ có mình em ở một thế giới mà không ai cảm nhận hay bước vào được. Vài cánh đào tung bay vương trên tóc em, và vào khoảnh khắc em ngẩng đầu lên, tôi cầm điện thoại lên, và lưu hình ảnh em vào trong trái tim mình.


Yêu từ cái nhìn đầu tiên- có lẽ tôi đã bắt đầu phải tin.



Em.


Yêu xa- tôi không bao giờ mình có thể yêu xa chỉ bằng những dòng tin nhắn hay e-mail đầy vô cảm, cho đến khi tôi bàng hoàng nhận ra, tôi yêu anh.


Tôi biết anh lần đầu tiên khi anh mời kết bạn với tôi trên facebook. Mạng xã hội mà, tôi đồng ý mà chẳng cần bận tâm nhiều xem anh là ai, có lẽ tại tính tôi hay hờ hững với mọi thứ. Nhưng tôi dần dần quen anh, bình luận qua lại nhiều hơn với anh về những tấm ảnh về Paris do anh chụp. Những lần chat quên giờ giấc đã kéo chúng tôi lại gần với nhau hơn.


Khi anh ngỏ lời yêu tôi, tôi đã suýt khóc òa trước màn hình máy tính.


Tôi biết, tôi cũng yêu anh.


Yêu qua những dòng tin, những e-mail nồng nàn yêu thương, yêu qua cửa sổ webcame mờ nhạt, qua những cái hôn xa, theo chiều dài của miền nhớ mong, chờ đợi, theo hoang hoải nỗi buồn, tôi yêu anh hết mọi ngọn nguồn xúc cảm của một đứa con gái vốn vô tâm với cuộc đời.


“Này, tại sao hồi đó anh lại mời kết bạn với em qua facebook, em có quen anh đâu?”


“Nếu anh nói anh đã từng biết em từ trước đó nữa thì em có tin không?”


“Không. Vậy hóa ra anh ngấm ngầm tiếp cận em à?”


“Anh không tìm em, mà là số phận đã cho anh gặp lại em. Dù sao, từ cái lần đầu tiên mình gặp nhau ấy, anh đã tin là dù không bằng cách này hay cách khác, anh vẫn sẽ gặp được em.”


“…”


“…”


“…”


“Hè này anh về chứ?”


“Có chứ… Anh có nhiều câu chuyện muốn kể cho em nghe, và có nhiều con đường muốn dẫn em đi khi chúng ta gặp lại.”


Hè đến, anh đã không về.


Giữa mênh mông nỗi cô đơn, tôi chia tay anh.


Nhưng tôi, chẳng thể tìm cho mình một người thay thế. Tôi lại là tôi, cô đơn và hờ hững đi dọc cuộc đời mình, và để mặc hình bóng anh trôi nhạt nhòa vào trong kí ức.


Vườn đào Nhật Tân, nơi mà anh nói anh đã gặp tôi một năm về trước, năm nay vẫn nở rộ trong tiết trời lạnh lẽo. Năm trước tôi đã đến đây, cùng với một cô bạn thân, và chúng tôi đã lạc nhau khi nó mải cùng anh người yêu đi chụp ảnh. Năm nay, tôi đã tự để lạc mất tình yêu của tôi trong bộn bề cảm xúc.



- Xin cho hỏi một chút…


Người đi đằng sau tôi nãy giờ bất ngờ vượt lên trước tôi và lên tiếng.


- Vâng.


Tôi ngẩn ra trước người thanh niên đó, một cảm giác thân quen khiến tôi nghẹt thở.

.
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeTue Apr 05, 2011 7:03 pm

Hai tháng học trong khóa hè của tôi đã giúp tôi có thể hoàn thành khóa học đúng lễ Noel, thay vì đến tháng 6 sang năm như dự định. Tôi muốn trở về bên em sớm nhất có thể.


Facebook vắng bóng em, yahoo cũng chẳng bao giờ còn sáng…


Nhưng tôi tin, dù bằng cách này hay cách khác, tôi sẽ tìm lại được em… Và lần gặp lại này, tôi sẽ ôm em thật chặt.



Hết
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeTue Apr 05, 2011 7:03 pm

'neu co duyen minh se gap lai nhau)"[b][i]
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeTue Apr 05, 2011 7:04 pm

Anh có nghe trong gió tiếng leng keng
Tiếng phong linh reo vui khi gặp gió
Gió vuốt ve từng tiếng chuông nho nhỏ
Nghe phong linh hát một khúc tình ca…
“Yêu thương dễ đâu phai theo tháng ngày. Tất cả xếp lại, cất gọn vào trong tim, vậy thôi…”
Nó set blast, close quick comment và gập laptop lại. Nó muốn ngủ một giấc, thật dài, thật say, ngủ cho quên hết mọi thứ đi. Quên cả anh nữa…
- Anh xin lỗi. Anh không muốn làm em buồn như thế này đâu.
- Có phải nó là như thế này không anh?
- …
- “Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng nụ hôn và thường kết thúc bằng nước mắt.” Là như thế này sao anh?
-----
“Mình phải dậy. Phải dậy thôi. Không chần chừ nữa. Dậy!” Nó tự bắt mình thoát khỏi giấc ngủ chờn vờn những cơn mơ. Vào toilet rửa mặt, thay chiếc váy boho xinh nhất của nó, thả tóc ra và ra khỏi nhà. Định xỏ chân vào đôi tông, nó khựng lại. Đôi xỏ ngón màu trắng anh tặng nó. Tự cười khẩy với chính mình, nó nhặt hai chiếc dép và quăng vào tủ. Lát nữa về nó sẽ xếp hết những món quà của anh vào một cái hòm và khoá chặt lại. Nhưng đấy là chuyện của “lát nữa”. Còn bây giờ, nó phải đi gặp một người.
- Xinh thế cô em? Trông chẳng có vẻ gì là vừa mới break up với người yêu cả.
- Em mà lại. Hehe, anh có bận không, giờ này cũng vắng khách. Ngồi nói chuyện với em một lát.
- Okie, vào bàn trong cùng nhé.
Nó thích ngồi nói chuyện với anh Thắng. Bình thường trông anh xởi lởi “vô duyên” vậy thôi, nhưng tâm sự những chuyện tình cảm yêu đương với anh rất thích, vì anh rất tâm lí. Anh là chủ một quán cà phê khá nổi. Ở độ tuổi của anh mà làm được như thế cũng là rất có tài đấy. Quán của anh Thắng toàn những người “chất” và có máu nghệ sĩ qua lại. Chính tại đây nó đã gặp anh đấy thôi.. Nào, stop.
- Thế nào, cô em họ của tôi? Dù sao thì yêu thương cũng đâu dễ phai theo tháng ngày, phải không? - Anh đặt ly Tequilla sunrise xuống trước mặt nó.
- Dù sao thì cũng chấm dứt rồi. Done. Over. Dứt khoát. Không níu kéo nhiều.
- Thì tính em thế mà. Tính nó cũng vậy, cái thằng…
- Không được nói xấu khách quen thế chứ! - Nó tủm tỉm.
- Quen thì quen chứ, dám đá em họ xinh xắn tuyệt vời của tôi là không được rồi. - Anh Thắng cười vang. - Nói thật chứ anh thì chả lo cho mày đâu, anh chỉ lo cho nó thôi ấy, hehe.
- Sao lại thế? Dỗi anh bây giờ đấy.
- Cô em lạnh lùng sắt đá của tôi ơi, seven-love thì cũng đâu ảnh hưởng gì đến em đâu, đúng không? Yêu thì yêu, hết yêu thì là bạn, đố mà moi được từ em một giọt nước mắt nào…
- Biết đâu đấy.
- Thôi chuyển đề tài. Hôm nay trời đẹp, mặc váy xinh xắn thế này định đi đâu đây?
- Lên Mega với em.
- Biết ngay. Thảo nào từ sáng đến giờ quán vắng te. Sẽ có quý nhân đến rước ông chủ đi mà, hì hì.
Anh Thắng ới một chị nhân viên ra trông quán hộ, rồi lục tục ra dắt xe đèo nó đi. Tự nhiên nó thấy thật may mắn vì có một ông anh họ chiều mình như thế này. Trời nắng, ít mây, một anh đẹp trai xì tai, đèo nó đi xem phim. Làm gì có nỗi buồn break up nào đâu…
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeTue Apr 05, 2011 7:05 pm

-----
- Phim thế nào ?
- Em chả biết. Có xem đâu.
- Ặc. 85K của tôi! Em ơi là em, lần sau thất tình đừng đến tìm anh nữa nhééé.
Nó đấm vào lưng anh Thắng rồi cười khúc khích. Có tiếng nhạc chuông điện thoại. Của anh Thắng. Hình như là chị Trang. Chao ôi, nó yêu hai anh chị này điên lên được. Couple đẹp nhất mà nó từng thấy.
- Trang đang ở gần đây. Em có muốn gặp chị Trang bây giờ không?
- Ơ thôi, em tự đi về được mà. Hôm nào rảnh em đến nhà chị ấy chơi sau.
- “Tự về”, tự về bằng cách nào? Nên nhớ là cô đã mất chàng xe ôm đẹp trai của mình rồi đấy nhé!
- Haiz. Thì đi cùng anh vậy. Chẳng có tâm trạng đi chơi với hai người đang yêu đương thắm thiết gì cả…
- Anh xuống lấy xe trước. Cứ thong thả váy bướm mà đi xuống nhé!
Bật cười. Nó ghét vào thang máy chật chội. Mở cửa Emergency, nó đi xuống, à, thực ra là nhảy hai bậc thang một lúc. Hồi xưa nó cũng hay đi cùng anh như thế này. Mải nghĩ lung tung, chợt nó va phải một người. Suýt nữa thì nó hét lên, may mà kịp ngăn lại rồi xin lỗi. Giống anh quá, giống đến kì lạ. Từ dáng đi, tầm vóc đến mùi Hugo Boss toả ra ngòn ngọt. Nhìn kĩ lại người nó vừa đụng phải. Không, nét mặt và nụ cười thì không giống anh. Không hiền như anh…
- Mặc váy mà đi đứng bạo thế em? - Anh chàng toét miệng cười.
- Em đã xin lỗi rồi mà.
- Ủa, mà hôm nay trời đẹp thế này, em gái đi xem phim một mình à?
- Chẳng phải anh cũng thế hay sao? Và em không đi một mình.
- Ờ, vì mai là sinh nhật anh rồi.
- Chả liên quan. - Nó thủng thẳng nói, và chợt nhận thấy là nó và anh này đang cùng nhau… đi xuống.
- Một trong những việc cần làm trước khi 18, là thử đi xem phim một mình.
- Chẹp. May là em còn một năm để thử việc đó. Thôi em đi trước đây.
- Ừ. Nếu có duyên, ta sẽ gặp lại nhau.
Nó lại thong thả bước xuống, chiếc váy xoè đung đưa theo từng nhịp chân nó.
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeTue Apr 05, 2011 7:05 pm

-----
- Đỗ lại một tí. Tự dưng anh muốn mua hoa tặng Trang.
- Gớm, tự nhiên lại bày đặt thế.
- Hôm nay trời đẹp mà, hehe. Hướng dương hay lưu ly bây giờ?
- Lưu ly. Và em không thích gọi nó như thế. Forget-me-not hay hơn.
- Thôi, Trang có vẻ thích hướng dương hơn đấy. Đang ngồi trong quán cà phê ngay đằng kia kìa.
- Ừ. Mà tự nhiên em muốn đi bộ một lát. Đừng nói với chị ấy là anh đi với em. Lát em đi taxi về cũng được.
Thắng nhún vai, rồi cầm bông hoa màu nắng phóng xe đi. Ông anh đã quá quen với tính cách thất thường của nó. Nó nhoẻn cười, dợm bước đi khỏi hàng hoa dạo.
- Em mua hướng dương hay lưu ly?
- Cho em lưu ly đi. Thực ra em thích gọi nó là forget-me-not hơn.
Nó giật mình quay lại. Là anh chàng lúc nãy. Vespa trắng. Choáng ngợp. Anh ta cũng đã nhìn thấy nó, và (lại) toét miệng cười:
- Êu!
- Anh không xem phim à?
- À, anh nghĩ lại rồi, anh sẽ xem suất 21h30. Lúc í xem một mình mới sướng, hehe. Lại đi đâu đây? Ngồi cà phê với anh một tí nhé?
- Không. - Nó quay bước đi, cười thầm trong bụng. Người đâu mà tự tin thái quá. Đã thế thì nó cũng vênh.
- Thế nếu anh tặng em bó forget-me-not này?
15 phút sau.
- Anh đúng là một girl-killer chuyên nghiệp.
- Sao bé biết, hehe?
- Ngay từ câu đầu tiên anh nói với em, em đã thấy thế rồi.
- Chẹp. Bé cũng không phải loại vừa đâu nhỉ. Thôi uống nốt đi. Anh phải đi đây. Hẹn gặp bé sau.
- Okay.
Nó cúi xuống ly tequilla sunrise của mình. Lặng im trong phút chốc. Anh ta vẫn cố nán lại ngồi, như chờ đợi điều gì. Một lát sau, anh ta nói:
- Thế bé không định cho anh contact à?
- Không. Em mới quen anh được 30 phút. Em chỉ cần biết tên anh là gì thôi.
- Vậy cũng được. Anh là Tuấn. Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại nhau.


Anh cười, rồi đứng dậy và đi. Nó gật đầu chào, rồi cúi xuống. Mắt nó chạm phải bó forget-me-not với màu xanh kì lạ. Chợt nhận ra nụ cười vừa rồi của anh Tuấn không còn vẻ kiêu và láu cá lúc đầu nữa. Mà hiền. Rất giống anh…
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeTue Apr 05, 2011 7:06 pm

-----
Nó ôm bó hoa, đến quán của anh Thắng ngồi. Nó chợt liếc nhìn xuống dưới quầy bar. Đã lâu nó không dùng desktop. Mở máy ra và sign in Yahoo. Nick anh đang sáng. Nhưng không có status gì cả. Nó biết anh đang buồn. Anh vốn là người nội tâm và trầm tính. Anh hiểu nó hơn ai hết, và đến một lúc nào đó anh thấy nó quá khác anh. Thế là chia tay. Nó ngạc nhiên là mình không vướng bận nhiều. Có lẽ tình cảm nó đã dành cho anh chỉ là một thứ tình cảm vu vơ và trẻ con. Những gì thuộc về anh còn lại trong nó chỉ là kỉ niệm về một người anh lớn, một tình yêu “lớn”. Tự nhiên nụ cười của Tuấn hiện ra trong đầu nó. Nó cười chính mình, rồi chăm chú nhìn vào bức ảnh hoa forget-me-not xanh nó vừa cài làm nền desktop.
- Nếu có duyên, ta sẽ gặp lại nhau.
Trời đất, đang ngồi ở đây mà nó cũng nghe thấy giọng của anh Tuấn vừa rồi à. Nó vặn to volume headphone. Chẳng nhẽ nó đang nhớ về một người nó mới gặp 2 tiếng đồng hồ trước?
- Nếu có duyên, ta sẽ gặp lại nhau, bé nhỉ?
Nó giật bắn mình và ngước lên. Tuấn đang cười nhăn nhở.
- Á! Anh làm gì ở đây thế?
- Đáng nhẽ anh mới là người phải hỏi em câu đấy. Em làm gì ở quán này, lại còn ngồi chễm chệ ở quầy bar nữa?
- Đây là quán của anh họ em. Anh là khách mới đúng không, em hay đến đây suốt mà đã lần nào thấy anh ở đây đâu?
- Ừa, mới ghiền được một tuần thôi. - Tuấn cười, và kéo ghế ngồi, đối diện nó.
- Trời đất, hôm nay anh ám em hay sao đó. Đi đâu cũng gặp anh à.
- Anh cũng nghĩ thế. Đến đâu cũng thấy bóng váy boho nè. Tối nay em đừng đến Mega nhé, chỉ còn một suất chiếu cuối trước khi anh 18 thôi đấy.
- Vâng ạ, thưa người nhớn. Anh có uống gì không?
- Một Mimosa đi.
- Anh chưa đủ tuổi uống champagne đâu nhé.
- Vớ vẩn. Em mê Tequila còn gì nữa. Nào, sign out Yahoo đi. Ngồi đây mà anh cũng nghe thấy tiếng Buzz từ headphone, tai em khoẻ thật đấy.
Nó ngượng ngùng tháo headphone và tắt máy. Vào bưng cốc Mimosa màu cam nhạt ra cho anh Tuấn, nó chợt thấy tim mình đập nhanh hơn. Chết thật, nó mới quen anh hơn 2 tiếng đồng hồ.
- A, forget-me-not của anh nè. Em cắm đấy à, có mắt thẩm mĩ ghê.
- Vâng, em khá kén chọn trong việc cắm hoa.
- À, lúc nãy đi đường anh mua được một cái chuông gió. Bằng gốm nhé, lạ không? Màu trắng. Nhìn đơn giản mà rất đẹp. Tặng em nè.
- Sao lại thế? Anh chắc chắn có đầy người để tặng, sao lại cho em?
- Vì hôm nay anh và em có duyên, hehe.
Nó treo tạm chiếc chuông lên giá để ly trên đầu nó. Công nhận là màu trắng nhìn đẹp thật. Màu trắng đã từng ám ảnh nó lâu, rất lâu. Vì màu trắng là màu của anh. Nhưng anh chưa từng tặng nó một chiếc chuông gió trắng như thế này. Anh chỉ bảo “trẻ con”. Đã bảo anh và nó khác nhau quá mà…
- Nghĩ vẩn vơ cái gì thế?
- Nghĩ về ex.
- Thế thì cứ nghĩ tiếp đi. Trông mặt em lúc này rất hay, haha.
Nó nhíu mày, lườm Tuấn một phát. Nhạc Kiss the rain vang lên, lan toả khắp quán nhỏ. Nó đang ngồi đây, mặc bộ váy đẹp nhất của nó, đối diện là một anh chàng điển trai và tính rất hay. Tại sao lúc này nó lại nghĩ đến anh? Nó tưởng anh đãhoàn toàn thuộc về quá khứ rồi cơ mà? Nó nhìn bình hoa xanh, nhìn chiếc chuông gió màu trắng đang rung nhè nhẹ. Nó, đã từng là “nụ hoa xinh bé nhỏ” của anh đấy thôi Làm sao nó có thể quên anh đi được? Yêu thương dễ đâu phai theo tháng ngày?... Nốt nhạc cao nhất vang lên cũng là lúc một giọt nước rơi ra từ mắt nó. Và Tuấn đưa tay ra gạt hạt nước đi. Lâu lắm rồi nó mới thấy lại cảm giác có một bàn tay ấm chạm vào khuôn mặt mình. Ước có một vòng tay ôm lấy nó, để nó lại thấy mình nhỏ bé và cần được chở che. Ước có một bàn tay chạm nhẹ, ấm áp. Như lúc này.
Một bàn tay nữa lại giơ lên, đặt vào má nó. Phải chăng đây là một cơn “cảm nắng”, vì Tuấn quá giống anh? Chắc chắn là vậy rồi, bởi vì nó mới gặp Tuấn được 2 tiếng đồng hồ thôi mà….
- Em xin lỗi. Có lẽ em chưa thể… - Nó gỡ hai bàn tay của Tuấn ra, và nói nhanh.
- Anh biết. Anh đi đây. Nhớ cầm cái phong linh của anh về nhà nhé.
Lâu lắm rồi nó mới gặp một người gọi chuông gió là phong linh.
- Em biết không, chúng ta có duyên. Ngay từ lúc em va phải anh sáng nay, anh đã cảm thấy thế. Chào em.
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeTue Apr 05, 2011 7:06 pm

-----
Thật khó tin làm sao là nó đang ngồi đây, chờ anh. Chính anh nhắn tin hẹn nó trước. Đúng lúc nó định gọi điện cho anh. Thế nào nhỉ, nó sẽ xin lỗi anh, sẽ nói nó không thể quên được anh, và nó sẽ…
- Chào em.
Nó trợn tròn mắt. Không phải là ngạc nhiên vì thấy anh. Anh vẫn thế thôi, vẫn trang phục đơn giản, vẫn hương Hugo Boss, vẫn nụ cười hiền. Nó ngạc nhiên, là vì…
Nó chẳng hề cảm thấy gì cả.
Không một chút nhớ nhung.
Không hề như nó vừa tưởng tượng.
Nó cố trấn tĩnh, và mời anh ngồi. Cố gắng tự vật lộn để hiểu chính mình lúc này. Và nó nghe giọng anh ấm áp:
- Anh hiểu em mà. Qua những dòng entry không cho ai comment. Qua những status của em.
Ôi, nó đang khóc. Nào nào, không được khóc. Sao lại khóc?
- Anh đã gặp em, và tưởng là đã gặp một người có ý nghĩa đối với mình. Để rồi cuối cùng nhận ra rằng anh sinh ra không phải để cho em và chỉ có thể để em đi... Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình, em ạ…
Từng câu nói chậm rãi của anh càng làm nó khóc nhiều hơn. Tại sao nó không nhận ra nhỉ, buổi sáng tại quán cà phê hôm đó…
Nó thích anh Tuấn mất rồi.
Dù đã cố ngộ nhận rằng đó chỉ là một cơn cảm nắng, nhưng đến bây giờ thì nó không thể chối cãi được nữa. Đến bây giờ thì nó không còn có thể gặp lại anh Tuấn một lần nữa rồi. Nó không tin vào chuyện “có duyên” của anh. Nó thật ngốc. Đến tên nó anh cũng không được biết, số điện thoại nó cũng không cho anh. Ngốc. Quá ngốc.
- Cám ơn anh nhiều lắm.
Và nó chạy về nhà.
-----
Nằm trên giường, mặc cho nước mắt chảy ướt gối, nó nhắm nghiền mắt. Hai tiếng rưỡi nó gặp anh Tuấn là khoảng thời gian nó sống thật nhất, không hề giả nai và giả dối. Nhưng bây giờ thì anh đang ở đâu? Đã một tuần rồi. Có lẽ anh đã quên nó mất rồi. Nó chỉ là một cơn gió lạ thoáng qua trong anh, anh đuổi theo và nó lại chạy mất. Hay, nó là một đoá tường vi trắng mỏng manh, đã sợ và đã mất anh?
Nó ngồi dậy, type một entry thật dài. Entry có gió, có nắng, có váy boho, và có chiếc phong linh. Chợt nó lặng người. Nhìn lên chiếc phong linh treo trên cửa sổ. Ở bên trong chiếc chuông bằng gốm, có một dòng chữ nhỏ bằng bút bi.
“Anh biết mà, chúng ta có duyên.”
Và số điện thoại của anh!!! Vừa sung sướng vừa cuống quýt, nó send một tin nhắn cho anh. Rồi mặc chiếc váy boho nó mặc ngày đầu gặp anh. Mặc kệ mắt nó đang đỏ hoe và sưng vù sau trận khóc. Mặc kệ đầu tóc rối bù và đây là giữa buổi trưa nắng. Nó chạy như bay đến quán cà phê của anh Thắng, chạy như bay để đến gặp anh…
Anh đã ngồi đó tự lúc nào. Cái dáng ấy, khuôn mặt hài hước và có nét láu cá ấy. Như có phép màu - à không, đó là duyên số mà - anh quay ra nhìn nó. Và ra chỗ nó, ôm theo một bó tường vy trắng.
- Cũng phải chờ đợi khá lâu đấy nhỉ, nhưng anh biết là em sẽ tìm được anh mà. Vừa khóc đấy à?
- Đâu, vừa đi nắng… - Nó dợm cãi lại như tính nó vốn bướng bỉnh thế, rồi chợt cúi xuống cười. - Uhm.
- “Vâng ạ” chứ, anh là người nhớn được một tuần rồi đấy nhé, hehe.
Nó cười, lâu lắm nó mới cười tự nhiên như thế này. Lần đầu tiên ở bên một người con trai, nó tìm được Bình Yên.
-----
- Chúng mình có duyên, phải không?
Vy gật đầu và nhẹ nhàng dựa đầu vào vai anh. Từ hôm nay, ngoài chiếc phong linh nhỏ đánh thức nó, hoa tường vy sẽ rung rinh bên ô cửa sổ vào mỗi sáng.
…Chiếc phong linh cần lắm niềm tin
Gió ra đi và sẽ quay trở lại
Anh cũng thế, sẽ về bên em mãi
Để chuông gió ngân lại, leng keng..
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeTue Apr 05, 2011 7:08 pm

mua va nuoc mat
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeTue Apr 05, 2011 7:08 pm

Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa khiến trái tim chàng tan ra trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp sẽ là không muộn nếu như bây giờ anh đã nhận ra tình cảm chân thành mà cố ấy dành cho mình... tất cả. Chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt!

Anh là một chàng trai rất phong lưu. Với vẻ bề ngoài điển trai cùng một tính cách phóng khoáng, đã không biết bao cô gái theo đuổi anh, cho dù biết anh và cô là một cặp.
Còn cô là một người con gái hiền thục và dịu dàng. Cô không có vẻ đẹp sắc sảo, hiện đại như bao cô gái đang theo đuổi anh. Mặc dù biết anh là một người có tính trăng hoa, nhưng cô vẫn yêu anh thắm thiết và chung tình. Yêu trong thấp thỏm, lo âu. Yêu trong đau khổ.

Cô rất thích những ngày trời mưa và cũng rất thích đi dưới mưa. Mỗi lần, khi cô chạy ra khỏi ô để dầm mưa, để được cười nói và nhảy nhót dưới mưa, anh cũng luôn muốn cùng cô làm những điều mà cô thích. Nhưng những lúc ấy, cô đều ngăn anh lại.

“Tại sao em lại không để anh cùng dầm mưa với em vậy?"- anh hỏi cô lòng đầy thắc mắc. "Bởi vì em sợ anh sẽ bị cảm". Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh và trả lời. "Nếu dầm mưa mà sợ bị cảm sao em vẫn còn làm?".

Câu hỏi này của anh, cô không bao giờ trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa cái nhìn vào xa xăm. Rồi cuối cùng, anh vẫn phải chịu thua và chấp nhận làm theo yêu cầu của cô. Bởi vì khi ấy, anh cảm thấy chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc, nhìn thấy cô cười là anh cũng vui rồi.

Nhưng khoảng thời gian hai người được vui vẻ ở bên nhau ấy cũng không kéo dài được lâu. Anh đã yêu một người con gái khác. Cô gái này có một vẻ đẹp đến say lòng người, phong cách hiện đại của cô khiến bao chàng trai theo đuổi. Và anh cũng không ngoại lệ. Anh si mê, tìm mọi cách chinh phục người con gái ấy mà quên mất sự tồn tại của cô.

Một ngày kia, khi anh và cô cùng ngồi ăn tối với nhau, anh đã đưa ra đề nghị chia tay. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, mặc dù anh chưa thể hiểu được tình cảm của mình dành cho cô bây giờ còn được bao nhiêu. Nhưng có lẽ anh không nhận ra rằng mình đang theo đuổi một cái gì đó phù phiếm và đang đánh mất đi một điều gì đáng quý.
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeTue Apr 05, 2011 7:09 pm


Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả.

Buổi tối hôm ấy, chàng trai lại đưa cô gái về nhà lần cuối cùng. Không hẹn mà trời bất chợt đổ mưa. Cô lại rút tay ra khỏi tay anh, chạy lên trước và xoay vòng đón nhận những hạt mưa mát lạnh.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, thân thương của người con gái mà mình đã yêu và phụ lòng, lòng chàng trai bất chợt dâng lên một thứ cảm giác thật khó tả. Hổ thẹn và xót xa. Trong khoảng khắc, anh bỗng thấy tình yêu thương đối với cô trỗi dậy. Lần đầu tiên, chàng trai không làm theo yêu cầu của cô gái.

Anh bước đến bên cô dưới làn mưa dày đặc, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn mà anh nghĩ là lần cuối cùng và nói: "Anh thật sự xin lỗi vì đã làm em đau lòng! Nhưng những ngày cùng em đi dạo dưới mưa là những ngày mà anh cảm thấy vui nhất".

Anh vừa nói dứt lời thì cô bật khóc. Những giọt nước mắt lẫn trong nước mưa buốt lạnh. Chàng trai lại ôm cô gái vào lòng, thật chặt, thật chặt, cảm nhận được bờ vai nhỏ bé của cô đang run lên vì đau khổ.

Rất lâu sau, anh mới lên tiếng: "Có một điều này anh muốn hỏi em từ rất lâu rồi. Vì sao mỗi khi trời mưa, em đều không muốn để anh cùng em dầm mưa vậy?". Im lặng một hồi lâu, cô gái mới cất tiếng trả lời: "Bởi vì, em không muốn anh nhận ra rằng... em đang khóc...".

Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa khiến trái tim chàng tan ra trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp sẽ là không muộn nếu như bây giờ anh đã nhận ra tình cảm chân thành mà cố ấy dành cho mình... tất cả. Chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt.


Mưa...anh đến và đi từ trong cơn mưa ấy..
..có khi nào...trong cơn mưa...mình lại gạp nhau...


Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 11:58 am

Truyện ngắn: Hoa cỏ may
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 11:58 am

Hồi ấy, nhà hắn còn ở cạnh nhà tôi. Thế nên, nghịch ngợm, hắn vẫn thường hát:
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái dậu mồng tơi xanh rờn(*)…
Tôi cũng không vừa. Mỗi lần nghe hắn hát, tôi cũng hát theo. Có điều tôi thường sửa chữ nàng của bài thơ, thay vào đó bằng chữ chàng cho “bài hát của tôi” có thể đối chọi được với bài hát của hắn.
Cái thuở còn nghịch ngợm ấy, sao mà đáng yêu đến thế!
Nhưng chẳng lẽ không có khi nào đáng ghét ư? Cũng có đấy! Cũng có lúc nó trở nên nặng nề và đáng ghét. Ấy là những lúc hai đứa tôi giận hờn không thèm về chung một ngõ nhưng vẫn bước chung một con đường. Ấy là những ngày ngồi chung một lớp nhưng lại giả ngơ như không hề quen biết. Rồi cũng chẳng giả ngơ được lâu, chúng tôi sẽ tìm cách giảng hòa ngay thôi. Được cái, đứa nào cũng mau quên và dễ tha thứ. Mỗi lần xảy ra hờn giận, hiểu lầm, nếu tôi có lỗi thì thế nào một hai buổi sau, tôi cũng lân la tìm cách cho hắn… mượn cuốn sách thật hay hoặc nhờ hắn giải giùm cho một bài toán. Lườm lườm nhau một chút cho… bõ ghét rồi hắn cũng gật đầu cầm lấy cuốn sách về đọc nghiến ngấu hoặc cặm cụi giảng giải cho tôi hiểu một bài toán mà tôi cho là rất khó.
Ấy là những khi tôi có lỗi. Còn mỗi lần hắn có lỗi thì mọi chuyện thường nghiêm trọng hơn nhiều. Bởi vì tôi là… con gái. Tôi có quyền giận… dai hơn con trai. Tôi còn có quyền nhõng nhẽo và có thể khóc òa lên để… ăn vạ nếu muốn. Vì thế mà hắn rất sợ. Nhưng rồi hắn cũng tìm được mọi cách để giảng hòa. Những lúc ấy, tôi lại cảm thấy thương thương cái “thằng cha” tội nghiệp và trách mình sao cứ hay giận hờn vu vơ… Mà không, phải như thế mới ra dáng con gái chứ!
Do hai gia đình có cự ly quá gần, chẳng bao giờ chúng tôi tách xa nhau được, kể từ cái thuở còn thích ngậm kẹo. Ngày đó, hắn thích chơi đánh bi còn tôi thì thích chơi nhảy dây, đánh quầy. Chúng tôi đã gắn bó như thể bóng với hình. Mặc dù thỉnh thoảng cũng cãi nhau như… mổ bò, nhưng tình bạn của chúng tôi chẳng hề bị sứt mẻ mà còn có thêm nhiều kỷ niệm nữa.
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 11:59 am

Không biết có phải vì quá thân nhau hay còn vì cái gì nữa mà cha mẹ hắn và cha mẹ tôi lại cùng một lúc kéo nhau về đây mua hai căn nhà cũ rích có chung một cái dậu mồng tơi này. Tôi ít hơn hắn một tuổi. Bố mẹ hắn thường bảo với bố mẹ tôi: “Sau này cho chúng tôi xin cái Thủy về làm con dâu”. Bố mẹ tôi “ừ” liền. Bởi họ là bạn bè chí cốt của nhau mà. Thế đấy, “duyên số” của chúng tôi đã được “các cụ” định trước cả… phần tư thế kỷ chứ không ít. Chỉ có tôi là giãy nảy như đỉa phải vôi. Tôi mà thèm “lấy” hắn ư, cái “thằng” thò lò mũi xanh ấy? Đã thế còn sún răng nữa chứ, trông chẳng hề giống những anh chàng “hoàng tử” trong giấc mơ của tôi chút nào. Tức một nỗi là nhà hắn cứ… ở cạnh nhà tôi. Giá như có chiếc đèn thần của A-la-đanh, tôi sẽ dời cả nhà của hắn xuống tận… Nam cực cho… bõ ghét. Ngược lại, hắn thì có vẻ hí hửng lắm. Không hí hửng sao được khi bố mẹ hắn mới chỉ xin thôi đã được ngay một đứa “con dâu” ngoan hiền, nết na như tôi. Cũng may mà sau này, bố mẹ hắn mới xin, bởi lúc này tôi còn bé “chí chẹo”, mới chỉ biết nhõng nhẽo thôi chứ đã làm được gì?
Mặc dù còn bé “chí chẹo” nhưng chúng tôi rất nghịch - “nghịch như quỉ sứ, phá như… giặc tàu”. Cả bố mẹ hắn và bố mẹ tôi đều phải công nhận như vậy!
Tôi là con gái nhưng tôi khoái nghịch. Có lẽ vì thế nên tôi với hắn lại càng thân hơn. Những buổi chiều được nghỉ học không biết làm gì, hắn vẫn thường rủ tôi đi oánh nhau. Đối thủ của chúng tôi chẳng phải ở đâu xa: khi thì mấy thằng cùng độ tuổi ở xóm bên, khi thì mấy thằng ở ngay cùng xóm. Trận nào cũng chỉ có một mình hắn oánh, còn tôi thì đứng đằng sau. Khi nào thấy hắn tấn công thì tôi… hét phụ họa. Khi nào thấy cần chạy thì tôi cũng túm váy chạy… trước. Mẹ ơi, không hiểu sao lần nào đi oánh nhau, hắn cũng bị đứt… chun quần! Thường thì tôi về tới lãnh thổ của mình mới thấy hắn lếch thếch phía sau, vừa chạy vừa túm lưng quần cho khỏi… tụt. Tới nơi, hắn kéo căng cái cạp quần về phía trước rồi khéo léo cuộn tròn một vòng cái cạp quần quanh ngón tay trỏ, thắt một cái nút to bằng cái tai con thỏ vểnh ra trước cái bụng để trần cho khỏi tụt rồi yên tâm… chạy nhảy tiếp. Có lúc mệt đứt hơi, hắn nằm lăn ra thở. Tôi vẫn thường rình xem lúc nào hắn ngủ quên trên bãi cỏ trước nhà để bứt một bông cỏ may dụi dụi vào… lỗ mũi của hắn. Thế là tôi được xem hắn…hắt xì…
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 11:59 am

Thế đấy!
Còn bạn? Ở cái tuổi ấy, có khi nào bạn mặc váy đi oánh nhau chưa?
Rồi cái thời “nhí nhố” ấy cũng trôi qua nhanh chóng. Tôi và hắn cứ lớn dần, lớn dần…
Khi đã lớn hơn một chút, chúng tôi bắt đầu biết mắc cỡ. Hắn không còn cởi trần và mặc quần cụt rủ tôi đi oánh lộn, tôi cũng trút bỏ những chiếc váy kiểu “nhi đồng thối tai”, đóng vào những bộ đồ tây cho ra dáng một cô học trò đã nhớn. Hồi bé, tôi với hắn cao bằng đầu nhau. Nhưng ông trời coi thế mà thật bất công. Càng ngày, hắn càng cao hơn tôi. Hắn cũng thôi không còn thò lò mũi, hàm răng không còn sún đen xỉn như trước. Càng nhớn, hắn càng học giỏi, ít nghịch ngợm và càng “đẹp chai” ra. Có thế chứ! Lỡ sau này có phải làm… con dâu của bố mẹ hắn, tôi chắc cũng không phải ân hận.
Còn chuyện này nữa: lúc nào, hắn cũng tỏ vẻ ta đây là một tên đàn anh, tức chết đi được! Nhưng kể ra cũng thật hãnh diện vì tôi luôn được hắn che chở, bảo vệ. Cái cảm giác yên tâm ấy đã luôn làm cho tôi vui vẻ.
Và điều gì đã xảy ra sau đó nữa nhỉ?
Không! Không có điều gì tốt hơn hay xấu hơn giữa tôi và hắn. Nhưng có một sự kiện làm cho tôi và hắn không còn được hát bài “Nhà nàng (chàng) ở cạnh nhà tôi...” nữa. Ấy là con đường trước cửa. Bỗng dưng, người ta phóng một con đường to đùng qua trước mặt nhà tôi và nhà hắn. Cái bãi cỏ đầy bông may phía bên kia cũng bị xén đi một ít và hai căn nhà của chúng tôi cũng bị xén hết phần sân. Cái thế giới yên tĩnh của chúng tôi đã bị những cảnh huyên náo, ầm ào của xe cộ tước mất. Bốn cái đầu của bố mẹ tôi và bố mẹ hắn lại chụm vào bàn bạc. Họ quyết định bán phứt hai căn nhà mặt đường này đi để có được một khoản tiền khổng lồ. Bỗng dưng cả nhà tôi và nhà hắn đều trở nên giàu có.
Loay hoay nhiều ngày trời, bố mẹ chúng tôi đi tìm nhà khác để mua. Gia đình tôi tậu được một căn nhà cũng khá khang trang trong một khu phố nhỏ. Bố tôi bảo: mua nhà ở nơi yên tĩnh giúp tôi học hành tốt hơn. Gia đình hắn cũng vậy. Có điều, lần này họ không còn tìm được hai căn nhà liền nhau như lần trước. Và thế là bài hát: “Nhà chàng ở cạnh nhà tôi...” tự nhiên lỡ nhịp.
Thấm thoát thoi đưa, tôi đã trở thành một nữ sinh trung học duyên dáng. Lúc này, tôi đã có thể thướt tha trong bộ áo dài trắng tinh mà tôi hằng mơ ước từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường tiểu học. Hắn cũng đã cao hơn tôi hẳn một cái đầu. Có điều, lên cấp III, tôi và hắn lại không được học chung trường. Nhưng thông tin về hắn, lúc nào tôi cũng nắm được nhờ bố mẹ hắn thường hay qua lại với bố mẹ tôi bởi những phi vụ đất đai béo bở. Sau khi bán hai căn nhà ở mặt đường, họ còn tậu được thêm khá nhiều ruộng đất ở những vùng ven. Bỗng dưng bố mẹ chúng tôi trở thành những người chuyên buôn bán đất đai. Họ bận rộn suốt ngày. Gặp nhau một chút, họ lại ào đi như những cơn lốc trên thị trường bất động sản.
Có lẽ, không chỉ có bố mẹ chúng tôi là bận rộn. Dạo này, bài vở của hai đứa chúng tôi cũng càng ngày càng đầy ắp, bởi thế chúng tôi cũng ít gặp mặt nhau. Bẵng đi một thời gian dài, hai đứa tôi mới có dịp hội ngộ. “Ngưu Lang - Chức Nữ” lâu ngày gặp lại, bần thần như kẻ mất hồn một lúc rồi nói toàn là chuyện… học! Không biết chuyện học hành ở đâu mà lúc này tuôn ra nhiều thế? Rồi cả hai lại bần thần mỗi khi phải chia tay. Tôi bỗng ước như những ngày còn bé: giá có chiếc đèn thần của A-la-đanh, tôi sẽ dời ngôi nhà của hắn tới cạnh nhà tôi hoặc là ngược lại. Không hiểu, tôi ước ao như thế thì có gì… sai không nhỉ?
- Con dâu của mẹ dạo này lớn quá rồi!
Một lần, mẹ hắn thốt lên như thế làm mặt tôi đỏ ửng. Cũng từ đó, tôi thường hay mắc cỡ mỗi khi gặp hắn, chẳng như hồi còn bé “chí chẹo”. Hắn cũng thường hay bối rối giống như tôi. Lạ thật! Không hiểu sao càng ngày càng có những cảm giác lạ lùng đến thế? Có thể do từ bé, chúng tôi đã trót có bao nhiêu kỷ niệm với mảnh đất có nhiều bông cỏ may trước cửa. Ôi, cỏ may, cái loài cỏ dại hoa hèn mà ngày xưa chúng tôi vẫn thường dùng vặn làm “nhẫn cưới” hoặc làm “vương miện” ấy! Tốc độ đô thị hóa thật kinh khủng! Mỗi lần về thăm lại khung trời kỷ niệm thuở ấu thơ, chúng tôi nhận thấy bãi đất càng ngày thu hẹp bởi những ngôi nhà vừa mới mọc lên. Những bông cỏ may cũng càng trở nên hiếm hoi và ít ỏi. Những hạt cỏ may vướng vào hai ống quần của chúng tôi cũng không còn dày đặc để cho tôi và hắn tha hồ mà nhặt sau mỗi buổi rong chơi. Lui cui nhặt nhạnh một hồi, hắn cũng tìm được một nắm hoa cỏ tặng cho tôi. Hắn bảo: “Tặng cho… bà xã nè!”. Tôi bỗng luống cuống không biết chạy đi đường nào. Mẹ ơi, sao hôm nay hắn… to gan thế? Nhìn lại cái mặt của hắn một lần nữa coi nào, sao mà đáng ghét quá đi mất. Không biết phản ứng thế nào, tôi cúi xuống mân mê chùm hoa cỏ may rồi bất thần, túm lấy một miếng da trên tay hắn mà… vặn ngược. Đôi môi tôi bặm lại… “Thì ra, vẫn chứng nào tật nấy!” - Hắn rụt cổ lại, mắng rồi vùng bỏ chạy. Tôi cũng phóng theo y như ngày xửa ngày xưa… ham nghịch ngợm. Hai đứa bỗng như được sống lại trọn vẹn những kỷ niệm của một thời thơ dại…
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 12:00 pm

Sợ một ngày sẽ không còn những bông cỏ may để cùng nhau làm “vương miện”, tôi và hắn bàn nhau rồi quyết định… đánh vài cụm về trồng ngay trong khu vườn xinh xắn của nhà mình. Những bông cỏ may cũng ngoan ngoãn chiều lòng hai kẻ điên rồ và ngốc nghếch. Chúng mọc lan rất nhanh và cũng nở đầy hoa trong khu vườn bé tẹo. Mỗi sáng, tôi không khỏi xao động trước những bông cỏ rung rinh ấy. Và hắn, chắc hẳn cũng vậy. Tôi đoán rồi một ngày kia, nhất định hắn sẽ lại đem tặng tôi những bông hoa ấy chỉ để nói một câu “gan cóc tía” như hắn đã từng… Lúc ấy, tôi sẽ phải nói sao đây? Thỉnh thoảng, tôi lại thấy hoang mang về điều đó. Thật kỳ lạ, hoang mang, thậm chí là sờ sợ nữa, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ muốn điều đó mau xảy ra!
Nhất định, đó sẽ là một ngày đẹp trời…
Sài Gòn, mùa đông 2002
Chu Quang Mạnh Thắng
Về Đầu Trang Go down
phapsu_alice
Cấp 1
Cấp 1
phapsu_alice


Tổng số bài gửi : 142
Points : 148
Join date : 24/03/2011
Age : 28
Đến từ : to^? 4 pro

truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitimeWed Apr 06, 2011 12:10 pm

Truyện ngắn: Kẻ đa tình
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........   truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`......... - Page 2 I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
truye^n ngan da^y....kung` vo^ thuong thuc nao`.........
Về Đầu Trang 
Trang 2 trong tổng số 3 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3  Next
 Similar topics
-
» Forum 10a1 Class Chính thức đi vào hoạt động !

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Forum 10A1 Lý Thái Tổ School :: Giải Trí-
Chuyển đến